watch sexy videos at nza-vids!
anh girl xinh, anh sex khoe hang
Thông Báo: Trong thời gian qua GirlXinhVietNam đã đưa ra Game Android Hay mong mọi người ủng hộ

Chap 9

Những rắc rối liên tiếp kéo đến với mình cho đến thứ 6 cuối tuần mới kết thúc. Việc con Bin nhảy vượt rào vào tận phòng khách hàng xóm đi bậy đúng lúc họ đang ăn cơm chính thức khép lại những chuỗi lần không may xảy ra. Mình ở lại đấy đến tận chiều mới dọn dẹp xong hậu quả của một con chó già cứ tưởng chỗ đấy là cái cột đèn trong ngõ nó hay phóng bậy. Chuyện tiền nong khi hai đứa tiêu chung một ví, Bố mẹ ngày nào cũng cằn nhằn khi giờ giấc sinh hoạt của mình đảo lộn và tự hỏi tại sao mình lại giở chứng mang cơm đến nhà bạn cùng ăn là thế nào. May mắn là Linh có thể đi lại gần như cũ được rồi và thi thoảng lắm mới lên cơn với mình. Vết sưng trên má cũng đã hết, lại xinh xắn trở lại và còn vênh váo hơn xưa.

Đùa chứ, ngày nào hai lần lây đá, lấy khăn chườm cả chân lẫn mặt, chu đáo như thế thì làm sao mà không khỏi nhanh được. Ngặt một nỗi là Linh chỉ cần những thứ đó còn đâu chẳng cho mình được phép làm điều đó hơn cả. Lúc nào cần thì ới, lúc nào xong thì gọi rồi nhấc mông ra phòng khách nằm chơi, nghe nhạc và hỏi “hôm nay anh cho tôi ăn gì?”. Ngoài ra Linh đang bắt đầu dịch sáng tiếng Anh ra tiếng Việt để gửi đến nhà xuất bản. Trước khi thử sức với công việc đó thì mình với Linh đã bàn bạc xem liệu có thể kiếm tiền bằng việc như thế nào.

- Dắt chó đi dạo cho người nước ngoài, lương 15 triệu! - Một dòng tít trên mạng đập ngay vào mắt mình và Linh. - Hấp dẫn quá, nhưng còn Linh và Bin nhà mình thì vứt cho ai đây?
- Hay anh bỏ học đi, kiếm nhiều tiền thế thì đi học làm gì nữa. - Linh huých vai cổ vũ. Nếu như bị dồn vào đường cùng thật thì đúng là phải làm thế.
- Sẽ xem xét sau. Việc thứ hai, bê rùa đá từ Văn Miếu ra đánh rửa, rồi bê vào, 50 triệu một tháng. - Vậy em chuẩn bị đến tập tạ với chú Lý Đức thôi. - Mình chọc lại Linh.
- Còn việc hay hơn nữa này, bơm nước từ hồ Tây sang hồ Trúc Bạch bằng mồm, lương 500 triệu. Mồm anh cũng rộng giống cái máng lợn thì nên nhận ngay đi. - Linh đáp trả
- Toàn những cái thông tin lá cải, lá vịt chán ơi là chán. Việc khả dĩ nhất là đưa em đến bưng bê, rửa bát ở một chỗ đặc sản chuột thôi, ở ngay gần đây. Nhưng sợ là em đập vỡ bát đũa còn âm cả tiền lương.
- Thôi tôi chọn cái này. - Linh chỉ vào link quảng cáo cần một người dịch tiếng Anh - tiền công cũng cao.
- Em làm được không, nghi ngờ quá.
- Tôi nói tiếng Anh song song tiếng Việt từ hồi vẫn còn đái dầm phải đóng bỉm cơ ạ. - Linh vênh mặt.

Thế là Linh nhờ mình đăng ký công việc ấy, bên tuyển dụng đồng ý ngay, khi nào Linh dịch xong sách yêu cầu thì sẽ được nhận tiền. Từ giờ đến lúc đó khá là căng, mình nói như vậy với Linh.

- Tôi cũng muốn dậy thêm nữa. Không biết ở đây có được nhỏ nào cần học tiếng Anh không nhỉ?
- Vậy thì chỉ cần treo biển “Dạy mà không tiến bộ thì vừa được hoàn lại tiền, lại còn tha hồ dùng gậy nện cô giáo điêu toa bốc phét”
- Vậy anh kiếm học sinh đi, nước mũi thò lò hoặc cởi truồng long nhong cũng được. - Linh tự tin đáp.
- Dựa vào đâu để không phải ăn gậy của phụ huynh học sinh?
- Cứ cầm tiền đã rồi tính sau.

Vậy là hai đứa quyết định như thế. Linh khoe Từ nhỏ đã được bố mẹ xác định sẵn là sẽ đi du học sau khi học hết cấp 3, nên đã thuê hẳn cô giáo là người nước ngoài để kèm cặp. Nhiều khi ăn cơm cũng xổ tiếng Ăng-lê để mời bố mẹ luôn. Linh có thể chửi thề kém bọn con trai ở lớp, nhưng về tiếng Anh thì khó mà có ai giật khỏi vị trí đầu tiên trong tay Linh được.

- Vậy tại sao em lại ra ở riêng và không nhận trợ cấp từ bố mẹ nữa thế?
- Vì bố mẹ muốn tôi sang Mỹ học và cưới một thằng Tây ở bên đấy vốn là bạn bè của họ. Nghe bảo bọn Tây cao lớn nên cái gì cũng lớn, nhưng tôi thích cái gì vừa vừa và ở lại đây hơn thế là thành ra như vậy.
- Ờ, hay ho gì mà cứ phải là mắt xanh mũi lõ phải không? Chẳng biết như thế nào chứ anh chỉ thích con gái Việt Nam thôi, nói chung đấy chứ không phải riêng em đâu mà tưởng bở.

Linh xí một tiếng rồi bắt đầu bài tập đi để đôi chân làm quen với trạng thái bình thường. Còn mình ra ngoài tắm cho con Bin, lâu ngày không được chăm sóc nó đúng là cái chuồng lợn di động.

2 hôm sau nhờ người quen nên mình dẫn tới năm đứa, đứa lớn nhất đang học lớp hai còn đâu lớp một hết. Đứa nào cũng có thích ăn đôn-nơ-kê-bắp với KFC nên béo quay béo cút. Nghe chúng nó hò hét, chơi đùa nhau ầm ỹ mà mình tự hỏi bọn trẻ này có quan hệ gì với người khổng lồ xanh hay sao mà lại có thể đập phá khắp nhà mà không biết mệt thế. Tiếng cười của lũ trẻ lanh lảnh, chói tay đến mức có lẽ đến người chết còn phải bật dậy. Sức nô đùa của chúng nó chẳng kém gì những công nhân khỏe mạnh nhất, Linh nói rằng nếu như trang bị cho mỗi đứa một cây búa nhỏ thì chúng quét qua đâu là chỗ đấy thành bình địa. Nhưng Linh trông có vẻ vui lắm, nhà rộng có tiếng trẻ con trở nên ấm áp hẳn. Linh đuổi khéo mình đến lớp để đám trẻ đấy cho mình xử lý.

Trên đường đến trường thì tình cờ mình gặp Dũng đang đèo bạn gái đi đâu đó. Trông Dũng đầy bực tức, nói xơi xơi gì đó với bồ còn con bé chỉ biết cúi đầu xuống khi có ai để ý tới. Dũng nhận ra mình trước trong khi mình đã cố tình lờ nó đi để cho hai đứa tự nhiên rồi. Khỏi phải nói cũng biết bồ nó ngại đến thế nào.

- Thằng chó, tính bơ tao à? Đi đâu vào giờ này thế, giả vờ đi học xin tiền chơi điện tử hả? - Dũng quắc mắt nhìn mình trong khi đợi đèn đỏ.
- Mẹ, đang quắn đít đến trường không lại học lại mấy tháng giờ. Mà mày với bạn cũng đang có việc hả? - Mình gãi đầu gái tai đáp.
- Tao thì ở nhà giương cung bắn mèo chứ học hành hay việc lớn gì. Đang đèo vợ đi làm, vợ tao bán quần áo ở Mai Hắc Đế.
- Vậy à? Mình nhìn hai đứa tự hỏi sao mà lại buồn cười thế. Mới đây vừa bán máy mà bây giờ lại làm thuê nữa là sao.

Thằng Dũng thấy mình suy tư như vậy liền hiểu ý nói rằng
- Ở nhà nhìn thấy nhau đôi lúc chỉ muốn nhảy vào mà đánh đấm, nên đứa nào kiếm được cái gì để khuất mắt cũng tốt mày ạ. Như thế thì mới yêu nhau lâu dài được. Hôm nào đi chơi với vợ chồng tao rồi tâm sự nhé, lúc nào tao gọi thì mày phải đi đấy.
- Ừ, tao cũng rỗi rãi mà. Muốn được như mày cũng là ước mơ xa xỉ lắm.

Cả Dũng và bồ đều cười mình nói thế. Đèn chuyển sang màu xanh, nó đi thẳng, mình rẽ trái, cả hai chào nhau lần cuối và to mồm nhắc nhau về một cái hẹn không xa.

Đến trường thì Hòa kéo ra một góc bật mí với mình một bí mật
- Hưng ơi, tao hẹn được cái con có chim đi chơi rồi. Làm thế nào bây giờ.
- Cái gì cơ? Đã hẹn hò rồi á. Mày giỏi thật đấy. Mình không nhịn được cười, mà đã không nhìn đươc thì chỉ biết ôm bụng lăn ra đất thôi.
- Ừ, nó bảo Chủ Nhật này đi xem phim chung, gọi thêm bạn bè cũng được. Thấy nó chắc chắn thế nên tao cũng chỉ biết phóng lao thì phải theo lao thôi. Nhưng nếu nó là con gái thật thì sao
- Ôi giời, không có chim thì càng tốt chứ sao! Mình đáp mà vỗ vai nó bồm bộp.
- Vậy cái con mày bảo quen trên game cũng không có chim hả?
- Ờ, nhưng đừng nói với ai đấy, tao chỉ muốn nó là của riêng mình tao thôi
- Vậy Chủ Nhật bọn mày phải đi với tao không thì mày cứ yên tâm là cả trường này sẽ biết nick nó trên game.
- Ơ cái thằng trông tầm ngầm tầm ngâm mà ghê gớm ra phết. Ừ, để tao xem, mày cứ hẹn giờ trước đi rồi gọi cho tao.
- Chắc chắn mà, không xem xét gì hết. Cứ thế nhé, tao cũng muốn gặp gái không chim một lần cho biết. Mình nhận thấy sự hăm hở trong mắt thằng Hòa

Mình không ngại nhưng chẳng biết Linh thế nào. Nhưng Linh sẽ xé xác mình mất nếu như Hòa tiết lộ cho cả game biết Linh là con gái trăm phần trăm. So với việc đó thì chuyện năn nỉ, lôi kéo Linh đi chơi thì có lẽ còn khả thi hơn. Rủ được Linh là một chuyện, mà kiếm được tiền đi chơi với Hòa và con bé không có chim kia cũng là một vấn đề nan giải không kém. Vui vì Hòa nó đã quên được thì Thúy,nhưng chỉ là chút an ủi cỏn con so với những gì mình phải làm dù không muốn một chút nào.

5 giờ chiều mới hết tiết học, nhưng từ lúc này trở đi trong đầu mình đã đeo gông cùm cùng quả tạ nặng cỡ 10 cân đã chăng sẵn rồi. Ôi, nghĩ đến mà chỉ muốn chết cho xong. Đang học thì Linh nhắn tin nhờ mình hỏi xem có cái bàn nào làm bằng thép đặc không, to như xe tăng cũng được miễn là chịu đựng được sự tàn phá của đám học sinh ở nhà.

“ Tí nữa anh về dọn dẹp nhà cửa nhé, chúng nó chân đất nghịch ngợm từ ngoài vườn rồi kéo nhau vào nhà bẩn hơn cả con Bin rồi đấy.”

Đọc xong thì mình chỉ biết buông xuôi tất cả thôi. Linh ơi, em có biết là em đáng yêu nhưng những gì quanh em lại vô cùng đáng ghét không hả.



Chap 10:

Về nhà thì chỉ thấy Linh ngồi bệt dưới sàn ngủ gật từ lúc nào không biết. Đám trẻ có lẽ đã được đón về rồi. Biết ngay mà, kiếm tiền không dễ đâu, cứ thử thỉ mới biết được. Ngày đầu tiên mà đã lăn đùng ra ngủ, lỡ có đứa nào mò vào thì nó vác đi đâu thì có mời trời biết. Nhà cửa thì cứ như là bãi chiến trường, có lẽ Linh phải cố gắng lắm đấy mới hạn chế được hậu quả của việc cho trẻ con nô đùa trong nhà. Từ cầu thang, cửa kính, cửa gỗ hay đồ vật đều được có giấy ghi tiếng Anh lên đó. Có lẽ đây là cách Linh dạy bọn trẻ học, thảo nào mà chúng nó rồng rắn lên mấy khắp cả nhà với cái chân đầy bùn. Chỉ khổ cái thân này thôi. Mình gục xuống ngồi ngắm Linh một lúc. Không hiểu sao mình thấy Linh gần gũi và thân quen cực kì. Không giống như mấy con quạ đen lớp mình suốt ngày quang quác chửi zai. Càng ngắm càng thấy nhẹ nhõm và hay hay khó tả, bồng Linh lên sofa mới biết cơ thể đang mệt mỏi, gào thét đòi đình công là thế nào. Cảm thấy nóc nhà quay cuồng, lúc thì sang phải, khi thì sang trái rồi quay tròn và sắp sụp đổ đến nơi. Hóa ra là mình cũng kiệt sức sau một thời gian ôm đồm tất cả những việc này mất rồi.

Nhìn Linh ngủ mình khẽ cười như một sự an ủi hay khích lệ bản thân đứng dậy rồi dọn tiếp. Nhưng như thế vẫn là không đủ dù chỉ là 30 phút mà thôi. Mình dần dần gục xuống bên cạnh Linh, mắt cứ mỗi lúc khép lại mặc cho đồng tử đang cố gắng căng ra hết mức, nhưng vô ích. Bóng tối bao quanh lấy mình, không còn khung cảnh phòng khách hay bóng dáng con Bin nữa. Trong đầu mình nghe thấy tiếng của chính mình gọi Linh, Linh, Linh.



Khi mình thức dậy thì Linh đã ngồi khoanh tay, chăm chú nhìn mình ngủ từ lúc nào không biết. Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ tối mà giật hết cả mình. Mở máy ra xem bố Gấu to hay mẹ Gấu con có gọi gì không thì thấy tin nhắn của bố rằng; hôm nay nhà ông nội làm cỗ, đi học qua thì lên thẳng. May quá, nếu không thì rắc rối vô cùng. Gần đây bố mẹ cũng để ý mình hay về muộn, không khớp với giờ như trước.

- Mày đang làm thêm kiếm tiền tiêu vặt hả con? - Một lần bố Gấu to hỏi mình. - Bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi nhé, loại mày thì chỉ phát tờ rơi hay đẩy xoong chảo đi bán là cùng. Tao là tao ghét nhất cái bọn phát tờ rơi, người cầm thì vứt ngay khi đưa cho, một lúc sau là rác xả ngập đến đầu

Mình giơ tay quá đầu thề sống thề chết với bố không có chuyện đó. Ngày sau đấy là có tiếng sét đánh trúng cái cây ở đâu đó thì phải. Nhưng nếu bố mà biết mình ở đây, làm những việc đã làm thì nhẹ nhất cũng là treo quần mình lên cột cờ, bắt đứng cởi truồng chào cờ quá.

- Giỏi nhỉ? Chưa dọn nhà xong mà đã lăn ra ngủ như chết. Dậy, dậy đi, dậy dọn nhà cho tôi nào! Linh lay lay mình mấy cái 
- Bực mình rồi đấy! Đây có phải nhà anh đâu mà em cứ nhờ vả như ra lệnh thế! Có giỏi thì làm đi.

Linh tròn xoe mắt, im lặng trong chốc lát khi mình gắt lên như thế, em cong môi đáp trả ngay.

- Đó là tại anh tình nguyện chứ tôi có bắt anh phải làm đâu! Mà anh cũng dại gái, mới nói mấy câu mà đã làm ngay rồi.
- Ờ đấy! Thế em có thích anh không? - Mình đứng bật dậy hỏi Linh cái câu hỏi ngu si đần độn nhất quả đất
- Đồ điên! Tôi có dở hơi đâu mà thích.
- Vậy thì từ bây giờ không làm gì nữa, em tự dọn dẹp đi, anh về đây. 
- Bin đâu, tiễn khách!

Linh cũng không có ý định níu kéo lại cả.

Lỡ mồm to như vậy rồi mà bây giờ lại tự túc dọn dẹp thì Linh lại bới tiếp thì còn ra cái gì. Chưa kịp lê bước ra khỏi phòng khách thì Linh đã đập bàn tru tréo. Quay lại thì thấy mặt nàng tội như một con cún bị táo bón

- Ơ đứng lại! Anh phải giúp tôi rồi mới về chứ! Nhà bẩn thế này mai sau dạy học được.
- Vậy em cũng phải làm đi! Đây là nhà em chứ có phải nhà anh đâu. Mà em cũng có phải là bạn gái của anh đâu mà cứ bắt anh phải chạy theo thế.

Linh im lặng, ra vẻ tính toán thiệt hơn, có lẽ tính nát bét trong mấy phút rồi mà vẫn không tím ra cái cớ để đẩy hết việc cho mình nên làu bàu đồng ý. Linh lấy khăn lau những vết bẩm trên tường, kính, còn mình tay chổi, tay xô đẩy khắp nhà. Ngủ dậy nên cũng bớt mệt, nhưng mắt hoa và bụng bắt đầu réo vì đói. Gần 8 giờ tối mới dọn xong, mà vừa làm vừa nhắc Linh lau cho sạch chứ đừng ăn bớt công đoạn làm gì.
- Biết rồi, biết rồi! Tôi đang lau mà, sao mà nhà với cửa lại rộng và bẩn thể này không biết. Vừa mới hết đau chân mà đã phải dọn nhà, không chịu đâu. - Linh nhăn nhó.

Mình mỉm cười khi nghe Linh than vãn, có lẽ em kém mình 2 tuổi và chưa sống trong ngồi nhà mà phòng khách với phòng ăn là một thì làm sao hiểu được cái sự sung sướng trong cái khổ mà em đang kêu la kia. Biết chân Linh vẫn chưa hết đau nên khi thấy Linh chốc chốc cúi xuống xoa bóp cho đỡ mỏi thì mình cũng xót ruột nên bảo em cứ làm chậm thôi, mình sẽ làm cùng. Đùa chứ đúng là khổ quen rồi, thấy Linh làm chẳng đúng ý thì ngứa mắt lắm. Nếu em mà sống với mẹ Gấu con thì bị nói suốt ngày là cái chắc. Mình mang tiếng là con trai, nhưng vẫn phải chia sẻ việc nhà với mẹ nếu như muốn đi chơi hay xin tiền. Đây không phải là lỗi của Linh mà là do bố mẹ em đã quá nuông chiều nên mới vậy.

Xong xuôi thì cả hai đứa đều kêu đói và mình mới nhớ ra là trong túi chẳng còn bao nhiêu nữa. Chẳng đủ tiền để mua mì gói với trứng, mà dù có đủ thì hai đứa sao no được. Đúng lúc này thì bố gọi cho mình.

- Đi học về muộn hả. Nhà có nấu nướng gì đâu, thôi đừng ra ăn ngoài. Cỗ thừa nhiều lắm qua lấy khỏi phí đi.
- Vâng, con qua ngay.
- Thế là hôm nay được đánh chén thoải mái rồi. Hết ăn mỳ rồi đến bánh mỳ mà ớn quá. - Bố vừa tắt máy thì mình ngoạc mồm khoe ngay với Linh.
- Vậy anh đi lấy đi, không tôi lại lăn quay ra bây giờ.

Nhà bà Nội cách đây hơn 15 phút đi xe, cả đi cả về mất hơn nửa tiếng. Mình phóng xe bạt mạng, gió thì cứ liếm vào mặt khá là rát, đã vậy còn liều lĩnh vượt đèn đỏ nữa. Nhưng mà nghe Linh mặt ỉu xìu như bánh bao chiều thì còn thấy có cái gì kêu lọc xọc trong người hơn. Giá mà Linh quan tâm đến mình nhiêu hơn thì tốt biết mấy. Điều đó có giá trị là làm mình cảm thấy ấm hơn trong những lúc như thế này. Đang đi đến nhà bà thì Linh nhắn tin, mở ra đọc suýt nữa thì đâm vào cột đèn.

“ Đi đường cẩn thận đấy, trời lạnh lắm”.

Ôi, Đọc xong mà cứ nước mắt cả bên trong lẫn bên ngoài cứ chảy ròng ròng, mà mắt mình nhòe đi thật, nhưng do cay khi gió quật vào nữa.

Đến nơi thì chỉ đợi mình đến ăn hay gói về là xong thôi. Mình chào từ ông bà cho đến đứa em họ mới có vài tháng tuổi, rồi xin phép mang đồ về vừa “ăn vừa học cho nó tập trung”. Ai cũng hỏi mình lúc nào thì đem bạn gái về ra mắt, lúc nào thì cưới vợ, nhưng nếu mà ôm “ bom nổ chậm” cần tháo ngòi giải quyết, hay đã “ăn cơm trước kẻng” mà báo cáo về thì có mà no đòn. Bố Gấu to cũng thấy nước dâng mà theo, mở ví thưởng ngay cho mình 100 nghìn vì có cố gắng trong học tập. Đúng là chuyện xưa nay hiếm!

Về nhà mình kể cho Linh biết hậu qua khi em bất ngờ nhắn tin suýt nữa giết chết mình như thế nào. Linh thì vừa ăn vừa ôm bụng cười vì sự hỏi thăm ân cần của mọi người dành cho mình.

- Hay là anh đưa tôi về ra mắt. Khéo có khi ai cũng cho tiền để nhanh chóng mua nhà, mua giường làm đám cưới cũng nên.
- Em đã đủ 18 tuổi đâu mà máu thế. Hay cứ như vậy đi.
- Như vậy là như nào
- Bọn mình chơi trò yêu nhau, rồi vợ chồng, cưới xin.
- Anh định dụ dỗ trẻ vị thành niên à? Cứ thử chạm vào tôi xem, ngay đêm nay công an sẽ còng anh với cái ghế sắt bên cạnh mấy thằng nghiện.
- Nếu anh lên phường ngồi thì ai sẽ đến chơi, đến ăn và dọn nhà cùng em hả.
- Thiếu gì, đừng có tự tin thái quá như thế nhé.
- Ừ, nhưng anh nghĩ nếu có ai chịu đựng được em mà không đòi hỏi gì thì chỉ anh thôi. Vì anh…
- Vì sao? Linh không giấu được sự tò mò
- Vì anh … Vì anh… yêu Linh mà. - Mình liều lĩnh thú nhận cmn luôn. Cũng ếu nghĩ làm gì nhiều nữa. FA lâu chỉ tổ rỗng tim.

Sau đó Linh chẳng nói gì nữa, cúi mặt xuống gắp lia lịa thức ăn vào bát để che giấu đi cái mặt đang ửng hồng lên khi nghe mình nói thế. Mình cũng vậy, chỉ biết ăn và ăn để cho trôi đi cái giây phút bồng bềnh, lâng lâng những lời không thể kiểm soát được nữa. Cho đến lúc đứng cạnh nhau cùng rửa bát, cùng cất đồ ăn thừa đi thì mình với Linh cũng im lặng như vậy. Không phải là hết chuyện để nói với nhau mà chẳng đứa nào chịu lên tiếng trước cả.

Điện thoại reo lên, có tin nhắn. Mình phì cười khi đọc tin nhắn cho Linh nghe.
- “Nói gì đi chứ, tôi sợ cái cảm giác này lắm”. Từ em yêu gửi đến.
- Cái gì, anh cho lưu tên tôi trong máy là thế hả? - Linh gắt lên, giật lấy điện thoại để xem. - Mà cái gì????? Gấu mông to???? Anh ví tôi kinh khủng như thế hả. Đồ đại dâm!
- Nhưng anh cũng lưu số của bố mẹ, bạn bè là Gấu to, Gấu bé, Gấu mặt đen, Gấu bấm khuyên tai chứ có phải riêng gì em đâu.

Linh chẳng nghe mình giải thích nữa, lấy hết sức đẩy mình ra khỏi nhà rồi ra lệnh cho con Bin đứng ngoài cửa canh, nếu để mình bước dù chỉ một bước thì sẽ trao trả về cho chủ cũ ngay. Con Bin thì có hiểu gì đâu, cứ chạy ra chân mình liếm liếm. Biết là Linh giận nên mình cũng chẳng nhiều lời nữa. Kệ mọe em. Hôm nay muộn rồi, phải về nhà trước khi bố mẹ về và hỏi đồ ăn đi đâu hết rồi. Về nhà ngủ một giấc rồi mai thức dậy để xem sẽ có chuyện gì xảy ra khi mình đã nói với Linh rằng anh yêu Linh. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em. Đó cũng là những gì đang vang đi vang lại trong giấc mơ của mình.



Chap 11:

Mới sáng bảnh mất thằng Hòa đã thay con gà của chú Tùng cạnh nhà đã nằm trong nồi từ hôm qua gáy to hết cỡ đánh thức.

- Hưng, dậy đi! 10 giờ có mặt trên Vincom nhé.
- Được rồi, biết rồi, đang uốn éo trên giường một tí nữa là dậy ngay.

Chợp mắt chưa được 10 giây thì Hòa lại nháy máy. Nghe tiếng chuông reo cứ tưởng tiếng quạ réo oan hồn.

- Dậy rồi, Dậy rồi! - Mình hét hết cỡ vào điện thoại. - Nhớ lấy ngàyhôm nay đấy thằng mất dạy kia. Lần sau tao sẽ gọi mày bằng cái loa phóng thanh phường! Mẹ, mới hơn 8 giờ sáng mà còn là thứ 7thì mày gọi để nghe tao chửi à?
- Thế thằng nào to mồm bảo lúc nào đi thì gọi cũng được thế. Hôm nay gái có chim hẹn tao đấy có biết hay có nhớ ra chưa đấy.

Nghe thằng Hòa nói vậy mình phì cười, hơi tỉnh ngủ một chút. Cái thằng hình như bị Thúy làm cho khủng hoảng tinh thần quá, nên sốt sắng với lần gặp mặt này lạ thường. Mọi khi nó thấy gái là cuống cuồng lên như gặp tà.

- Thế nếu nó có chim thì làm sao? Mày có dám cầm tay dắt nó đi chơi không?
- Kiểu gì cũng được, miễn là tao không ở nhà một mình vào thứ 7 làđược rồi.
- Hai đứa có chim thì đem lại hạnh phúc cho nhau thế nào được.Hay là chơi game rồi thì mày mới nhận ra con người thật của mình. - Mình cười phá lên khi ném cho thằng Hòa một câu đau điếng.
- Mày đừng có trêu tao làm giảm sút quyết tâm đi! Nếu 10 giờ mà mày không có mặt coi như tao kể cho bọn nó biết chuyện mày với em kia đấy.
- Nếu như tao nói dối mày về em đó thì sao hả?
- Nếu nếu lắm thế, nghe mà ù hết cả đầu. Ừ, nếu không có thì màyđã không vặn lại tao như thế. Thôi, không nói nhiều dậy đi. - ThằngHòa tự tin đáp rồi cúp máy

Thằng này khôn ra rồi! Cuối cùng sau bao nhiêu lần bị chơi thì Hòa cũng đã tiến bộ hơn trước, Lúc trước Hòa đần đến nỗi mình móc gỉ mũi rồi giả chạmvào miệng nó bảo “môi mày dính cơm kìa”, nó tin thật liền thè lưỡi liếm một cái. Hôm đấy mình được mẻ cười đau cả bụng, đến bây giờ vẫn không dám nói thật với nó là cứt mũi của mình, chỉ bảo là con ruồi thôi. Mình thì như nào cũng được, cái khó là phải thuyết phục Linh đi cùng. hông biết bà nội còn giận mình vụ Gấu mông to không. Rồi còn cả vụ tiền nong nữa, chắc lại nịnh nọt mẹ Gấu con mới có thêm một chút. Nghĩ thế mình liền vươn vai, uốn éo mấy cái rồi leo tóc xuống giường phi thẳng vào nhà tắm.

- Không tao hết tiền rồi! Mà hôm qua bố mày vừa cho 100 còn gì nữa. - Vừa mở miệng ra thì mẹ Gấu con lại dùng lại bản tình ca quen thuộc.
- Nhưng như thế vẫn chưa đủ, mà mẹ biết Vincom đắt như quỷ rồi còn gì nữa. Mẹ cho con bao nhiêu cũng được. - Mình cố gắng nài nỉ
- Biết đắt thì vào làm gì nữa. Thôi ra công viên, mang theo cái chiếu trải ra mà mấy đứa ngồi liên hoan với nhau còn vui hơn.
- Đùa, nếu mẹ không cho con thì con nhảy từ tầng 2 xuống đây này.
- Mày nhảy đi để mẹ còn cắt cơm tối.

Cuối cùng thì mẹ Gấu con cũng cho 10 nghìn tiền gửi xe. Cầm tiền của mẹ, mình chép miệng thôi mặc kệ, cứ qua đón Linh đã rồi sao thì thì tính. Quanhà thì Linh đã dậy từ lúc nào rồi và đang chơi game. Linh thua và đổ tạimình và nhất quyết không chịu đi.

- Đó là việc của anh sao kéo tôi đi làm gì. Mà có khi bạn anh bị lừa rồi cũng nên.
- Ừ thì tùy em thôi. - Mình dùng ngay cái giọng thằng Hòa tạo áp lực lên với mình. Nó biết nick em trong game rồi đấy.- Nó bảo em mà không đi thì nó sẽ bảo đám bạn vào quấy rối cho khỏi chơi luôn.
- Không được! Nếu có ai mà biết thì tôi sẽ bóp cổ cho anh chết mà phải biến dạng. Linh quay mặt về hướng khác nói.
- Em đi đi mà, hãy vì anh một chút được không? - Mình dỗ ngon dỗ ngọt. - Bạn anh sẽ tức tối như thế nào nếu thấy anh dẫn em đến. Đi nhé, đi nhé.

Linh ra vẻ so đo, cân nhắc một lát rồi đưa ra yêu cầu
- Nhưng tôi muốn ăn, muốn chơi, muốn xem phim cả buổi cơ. Nếu đáp ứng được thì tôi lên thay quần áo
- Ừ… Được, được mà. - Mình lúng túng đáp. Thôi chết, lấy đâu ra kinh phí bây giờ. Ai bảo thích đú với chân dài cơ.
- Anh mà lừa tôi thì biết tay đấy. - Linh vênh mặt, đứng dậy đi thẳng lên phòng. Vậy là mình có 15 phút để xoay xở tình hình

Mình bấm số gọi thằng Hòa, đứa đầu têu và bây giờ phải bắt nó chủ chi.

- Hòa, tao rủ được em của tao đi rồi. Nhưng mọi cái mày đều lo đấy.
- Vô tư đi, hôm nay tao mời được chưa. Hòa cười hề hề đáp.

Chẳng biết thằng này có phải vừa đi buôn về không mà phán như những công tử thế. Hòa cúp máy luôn, có lẽ nó đang xem xem hôm nay sẽ mặc gì để gặp đối tượng trên mạng. Với mắt nhìn thẩm mĩ của mẹ nó thì mình tinvào việc dù cho đó có là gái không chim đi chăng nữa thì nguy cơ đổ vỡ mộthình tượng đẹp cũng là rất cao. Nghe Hòa chắc chắn thế mình cũng yên tâmđôi chút. Vừa đặt máy lên bàn uống cốc nước thì chuông lại réo lên. Thằng Hòa thay đổi ý định à? Không phải, là Dũng.

- Rỗi không mày, đi chơi với tao đi. Dũng nói.
- Tí nữa tao đi với đám bạn mất rồi. Sao nghe giọng buồn thế, vừ amới cãi nhau với bồ hả.
- Ừ, đang loạn hết cả lên. Thôi, tao qua rồi đi cùng luôn, chứ ở nhà sắp sửa đánh nhau bây giờ.
- Nhưng tao đang đi với bạn mà. Hay để chiều đi.
- Như thế là có gái đi đúng không? Đã thế tao càng phải đi, hôm naytao mời được chưa. Tao đang chán quá Hưng ạ. Thôi, thế nhé.

Không hiểu sao mình lại đồng ý với Dũng và hẹn nó tí nữa gặp nhau trênVincom. Thật lòng mà nói càng nhiều thằng bạn của mình biết về Linh càng ít càng tốt, mà đã tốt thì đừng có thằng nào biết là hơn cả. Cùng là con trai,cùng thích chơi game nên mình hiểu đứa nào cũng bị ấn tượng bởi một đứacon gái cũng chơi lắm chứ. Có khi lúc ấy vì gái mà bọn nó sẵn sàng phun rahết những bí mật chỉ muốn che giấu của mình cũng nên.

Đang khi mình bận tính tìm cách đối phó với hai thằng bạn thì Linh đã thay quần áo xong. Linh mặc đơn giản lắm, quần short, áo sơ mi trong áo khoác, mũ và giầy thể thao. Lần đầu tiên mình thấy Linh mặc áo sơ mi, chiếc áo màu cam rất hợp với nước da trắng của Linh. Đây cũng là lần đầu tiên Linh đeo trênvai túi xách như những bạn gái khác. Đáng yêu thật.

- Nhìn gì mà nhìn như muốn mắt lồi ra vậy. Linh lườm nguýt. Chưa thấy tôi ăn mặc đẹp như thế này bao giờ hả?

- Ừ, đúng là em ít khi mặc đẹp, nhưng khi đã mặc thì phải xinh không chịu được.

- Biến đi, giả tạo quá. Linh cũng cười. Thôi đi nào, từ khi đau chân bây giờ mới được đi chơi.

Có thể nói rằng, những giây phút từ nhà lên Vincom là khoảnh khắc riêng tư, đẹp đẽ hiếm hoi của mình và Linh. Hai đứa trò chuyện đủ thứ trên trời,dưới đất chứ không phải là cãi cọ, hay nhường nhau việc dọn dẹp hậu quả của con Bin. Con đường dẫn đến nơi cần đến vẫn là đường cũ, nhưng mọi thứ đang xảy ra thì lại mới mẻ và hấp dẫn đối với riêng mình. Mình chỉ mong con đường cứ dài mãi, dài như từ Hà Nội vào Sài Gòn cũng không sao cả, miễn là có Linh ở đằng sau với mình.

Đến nơi thì Hòa với Dũng đã có mặt rồi. Thằng Dũng cứ nhìn chằm chằm Linh và luôn miệng giới thiệu bản thân cũng như khẳng định là nó vẫn còn ế sưng mồm. Cái thằng này vẫn thế, sắn sàng quên hết anh em, bạn bè nếu như thấy gái. Dũng và Hòa làm quen với nhau rất nhanh. Thằng Dũng chia sẻ hết kinh nghiệm làm thế nào để cuộc hẹn đầu tiên kết thúc tốt đẹp cho thằng Hòa. Cái nói nửa đùa nửa thật của nó làm Hòa cứ gật đầu lia lịa, còn mình với Linh cứ huých nhau cười.

- Cậu phải cởi bởi cúc áo khoe bộ ngực lép ra như thế này này. Đầu phải hơi bóng mượt một tí, dùng nước bọt vuốt cũng được miễn làđẹp. Còn nếu nó là gái có chim thật thì tớ sẽ giúp cậu chăm sóc nóthật tốt để đáp lại sự có mặt của nó. Vân vân và vân vân.

10 giờ 10 phút, vẫn chưa thấy đối tượng đâu mà thằng Hòa đã cầm sẵn trong tay mấy vé xem phim. Có vẻ như những lời đùa cợt của mình với Dũng sắp thành hiện thực. 5 phút nữa trôi qua, phim đã chiếu, mà người vẫn không đến. Hòa cũng không còn giấu giếm thất vọng nữa mà đã bí xị như mất sổ gạo. Đúng lúc này thì một cô bé cao không đến 1m50, đéo kính tóc ngắn vàăn mặc như một học sinh Nhật Bản nhẹ nhàng hỏi.

- Anh có phải là Hòa không, Em là Lyly đây. Cô bé tự tin đến bắtchuyện

Thằng Hòa như bị tha mất lưỡi, chỉ biệt gậu đầu lia lịa và ấm ớ nói đi nói lại “Anh đây, Chào em,"

- Anh ngoài đời ngố hơn trong ảnh. Đây là các bạn mà anh đã nóitrước rồi phải không. Em chào anh chị ạ. - Ly Ly quay sang phía mấy đứa nói.

Thằng Dũng liền bô bô đáp lại ngay được, nó khen Ly Ly đủ điều cứ như là nó chưa nói y như vậy với Linh, mà mới vừa xong đấy. Nhưng nếu như không có Dũng thì Hòa chỉ biết đừng nhìn và run cầm cập thôi. Mà như vậy thì coi như buổi hẹn đổ vỡ ngay từ phút đầu tiên.

- Cảm giác khi gặp gái không chim nó thế nào hả mày. Mình ghé taiHòa hỏi thử xem hồn nó có còn ở đây không?- Thích lắm! Hòa cứ nhìn Lyly đáp như một cái mày. Nhưng tao runquá mày ạ.- Mở mồm ra mà bắt chuyện với em ấy đi, không thì Dũng nó cướptrên giàn mướp ngay đấy.

Không phải khích lời thứ hai, ngay lập tức Hòa tuôn ra bất cứ những cái gì có thể tuôn. Nào là hôm nay thời tiết đẹp, trời không nắng và cũng không mưa. Hòa còn làm cả lũ bò lăn ra cười khi hỏi Lyly những câu rất ngô nghê như “Em ăn gì chưa, nhà em ở đâu, bố mẹ em có khỏe không?”. Cũng may là cô bé cũng tự nhiên và có hứng thú với những gì Hòa thể hiện nên cũng không đến nỗi nào.

Cả lũ sau đó kéo nhau lên tầng xem phim. Đến khi ngồi xuống mới biết ngồilung ta lung tung hêt cả. Mình ngồi cạnh thằng Hòa, Lyly ngồi sát Linh, còn Hòa ngồi ngoài rìa bên ngoài.

- Trơi ơi, đến tận đây rồi mà lại không được ngồi cạnh nhau. - Mình đau đớn nghĩ. Tay vẫy vẫy Linh nhưng em lắc đầu.



Chap 12:

Chẳng có cái nào bực mình hơn là khi xem phim có đứa ngồi cùng hàng ghế chẳng biết gì mà cứ tinh tướng thuyết minh cho bồ ra vẻ cái gì cũng biết, điều gì cũng hay. Cái thằng, dù dốt đặc thì nó cũng phải biết I rắc với I ran là hai nước khác nhau chứ. Nhưng cái tội to nhất của nó là vừa nó vừa văng nước bọt tung tóe như hàng khuyến mãi cuối năm. Rơi cả vào gói bắp rang bơ mà hai đứa cứ tì tì đánh chén.

- Kệ hai đứa ở bẩn ấy đi mày. Ăn bắp rang này.

Dũng giơ ngang tayđưa mình bịch bắp rang mới toanh. Mình cười nhăn nhở cảm ơn nó, tuy cũng có nhưng Linh đã ăn chẳng còn một hạt. Thằng Dũng cứ cười khúc khích mà mình chẳng hiểu lý do gì mà nó tự sướng đến phát rồ như thế.

- Ừ, đúng là khi yêu nhau đến con chấy à quên nước bọt cũng chia đều. Mình khẽ nói.

Cả lũ đang xem một bộ phim khá là có tính nhân văn, Công chúa hôn Thợ săn nhưng cuối cùng lại cưới hoàng tử làm lũ con gái cười hô hố vì phim đến đoạn cuối, sắp có kết hậu đúng như trong phim. Linh thì quay sang bĩu môi phán.

- Nhân vật chính giả dối bỏ xừ! nếu đúng là con gái thì cười hoàng tử nhưng vẫn léng phéng với thợ săn chứ. Tôi là như thế đấy, chẳng từ bỏ ai cả đâu.

Hòa nghe xong tự nhiên người cứ giật lên giật xuống mấy cái, có lẽ do cả LyLy tự nhiên lại khen nó biết chọn phim mà xem lại còn hào phóng khao cả bọn. Thằng này uống nước đầu trường còn tính toán so kè từng đồng, nhưng vì sĩ gái nên khi nào về mới lộ ra bản chất thôi. Mình cười thêm tí khói lửa vào cho nó sướng một phen luôn

- Ừ, một năm có đôi ba lần gì đấy Hòa mới xuất thần như này đấy nhỉ. Tí nữa ra đừng có mà đòi tiền đấy nhé. Anh là anh phải cảmơn Ly Ly rồi.Thằng Hòa chỉ biết gật đầu khi Ly Ly đòi nó xác nhận lời nói của mình,nhưng bàn tay lại giơ nắm đấm ra cảnh báo mình. Hết học thằng Hòa thì mình quay sáng trêu tức Linh luôn.

- Em ấy à, có chiều được em thì phải thêm cha của hoàng tử là đạigia giàu xụ thì mới chiều được em.

Linh chẳng nói chẳng rằng nhưng lại nhắm bàn chân mình mà dẫm mạnh bằng đôi giày đế dày đến 3 phân. Thằng Hòa kêu toáng lên một tiếng rõ to, lấn át cả tiếng thét trong phim làm cả phòng lại tưởng xem 2D âm thanh chân thực hơn cứ như là 3D. Linh rối rít xin lỗi rồi ngồi xem tiếp với tư thế ngoan ngoãn như con mèo con làm đổ vỡ chậu hoa nhưng vô tình chứ không cố ý. Hòa có chút an ủi là Ly Ly cứ liên tục hỏi nó có làm sao không, có đau lắm không.

Đến đoạn cuối phim, phòng chiếu tắt đèn để thêm phần kịch tính. Mình giơ tay khoác vai Hòa thân thiết chẳng kém gì anh em sát sườn an ủi nó về cái đạp của Linh. Nó véo tay mình rõ đau, lẩm bẩm nói gì đó, có lẽ là chửi mình nhưng lúc đó âm thanh lớn quá chẳng nghe thấy gì cả. Tự nhiên màn hình tối om lại rồi uỳnh một cái tạo cảm giác mạnh cho người xem. Cứ như ông trời vừa đánh rắm ra sấm sét một cái.Thằng Hòa ôm mình! Trời ơi thằng biến thái! Hay là do ngồi cạnh một người đẹp trai như mình nên nó chợt nhận ra thật con người của mình? Một tiếng to đùng nữa làm rung chuyển cà phòng chiếu. Thằng Hòa nhào khỏi ghế, ôm chặt lấy mình.

Mình hết hồn hét lên "Mày làm gì đấy, mày làm gì đấy, buông tao ra” nhưng Hòa càng ôm chặt hơn. Thôi xong mình rồi. Qua đoạn gay cấn đó thì cũng là đến kết phim, đèn mở trở lại và thấy Linh chứ không phải là Hòa.Thằng Hòa chuyển sang ngồi cạnh Ly Ly lúc nào mà mình chẳng biết thế này. Linh nhìn mình mếu máo nói.

- Ra ngoài đi… ra ngoài đi mà. Tôi sợ tiếng sấm lắm.
- Nhưng đó có phải là tiếng sấm đâu, giá tiếng sấm thôi mà.
- Tôi không phân biệt được. Tôi sợ tiếng sấm nhất đấy - Linh nói với giọng van nài cứ như khóc đến nơi.
- Ừ thì ra.

Mình đưa Linh ra trong tình trạng Linh người mềm nhũn như cọng bún, run rẩy vì sợ và vẫn ôm chặt mình. Đùa chứ khi mình đi ngang qua Ly Ly, Hòa và Dũng thì chẳng đứa nào để ý cả, những đứa xem phim cũn vậy. Cả lũ đang xem cảnh cuối khi hai nhân vật chính hôn nhau cứ như thể chính bọn nó đang hôn nhau. Duy chỉ có một con bé, có lẽ bằng tuổi với Linh cứ nhíu mày nhìn căm giận giống như vừa cướp mất bịch bắp rang bơ vậy.

Mình dìu Linh ra sofa ở ngoài ngồi một lát thì em dần tỉnh lại. Trong lúc ấy thì Linh vẫn ôm chặt lấy mình. Lần đầu như vậy mình cũng choáng váng không kém. Ai đi qua cứ tưởng hai đứa là một đôi đang yêu đang ngồi tâm sự tình cảm rất là mũi mẫn. Mình lần này có hai cái may không thể tả hết nỗi sung sướng. Thứ nhất là Linh ôm mình chứ không phải thằng Hòa, thứ hai là lần đầu tiên mình với em có một kỉ niệm chung thân mật và đẹp như vậy.Linh trông không khỏe chút nào,nhưng mình cũng đang say nắng mất rồi. Hai đứa cứ như vậy cho đến khi nào Linh trở lại bình thường thì thôi.

Em dần dần buông mình ra, từng chút một dịch ra một khoảng cách với mình và sau đó thì đỏ mặt giải thích.

- Tôi sợ tiếng sấm từ nhỏ. Lúc đó... Lúc đó tôi cứ tưởng là Ly Ly nên anh đừng tưởng bở đây nhé. Như thế này thì thiệt cho tôi quá
- Ôm anh chật cứng như gối ôm thích thé lại còn giả vờ. Mình giả vờ lẩm bẩm để Linh nghe thấy.

Linh quay mặt ra chỗ khác tỏ ra không quan tâm những gì mình nói. Nhưng em đang xấu hổ và ngại ngùng khi nhớ lại lắm đây

Mấy phút sau phim hết thì cả phòng chen nhau đi ra. Con bé kia thấy mình thì lại cau có lườm một cái rõ dài, đã vậy nó còn chỉ trỏ cho đám bạn và cả bọn hùa với nhau nói gì đấy không rõ nữa. Mình xin thề là nếu như bây giờ hắt hơi vì có đứa nào nói xấu thì cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Thằng Dũng,Hòa với Ly Ly cũng đi ra ngay sau đấy. Vừa gặp thì trước khi hỏi nguyênnhân tại sao mình với Linh ra trước thì thằng Dũng cứ ôm bụng cười ngặt ngẽo.

- Mày bị thế lâu chưa? Cười gì mà sắp sái quai hàm đến nơi rồi đấy? - Mình hỏi.
- Thế lúc nãy có đứa nào nhìn mày với ánh mắt viên đạn không hả Hưng. - Thằng Dũng vẫn cười.
- Sao mày biết, còn tao thì chẳng hiểu gì cả.
- Nó là đứa ngồi cùng hàng với mình đấy, mày có để ý không?
- Đi qua tao cũng thấy thế, nhưng có liên quan gì với việc mày cười như thằng điên vậy.
- Thế bắp rang bơ tao đưa mày chén hết rồi à. Nói thật với mày là không phải của tao đâu, con bé đó đi toa-let thì phải, nó để ở bên cạnh nên tiện tay tao lấy đưa mày đấy. Khi bịch bắp rang vừa đếntay mày thì cũng là lúc nó quay lại ghế ngồi đấy. Giờ thì mày đã biết tại sao nó nhìn đểu mày chưa?

Mình ngớ ra khi thằng Dũng nói thế. Thế là ngày hôm nay một nửa Hà Nội biết chuyện này rồi. Có lẽ con bé kia đang cùng với các bạn loan tin này khắp Vincom mất. Không chạy nhanh lên mà đợi đến lúc có ai chỉ mặt mà nói thì hết đường về quê mẹ. Đúng là trên đường lánh nạn còn gặp tai nạn! Chỉ tại mình kém thông minh, chọn toàn đứa bạn tốt thôi.

Lúc này Linh cũng đã không còn dấu hiệu gì giống như trong phòng chiếu nữa. Cả bọn kéo nhau đi ăn pizza ở dưới tầng, rồi cả kem nữa. Tiền thì có bao nhiêu góp bấy nhiêu, may mà nhờ vào sự hào phóng bất thường của thằng Hòa và ví tiền dày như cuốn sổ của Dũng nên cả buổi năm đưa ăn chơi hết cỡ. Khi ngồi thì nhiều chuyện ngày xưa lôi ra nói lắm. Học hành thì bâygiờ đố đứa nào giải được bài toán nâng cao cấp 1, nhưng trò nghịch ngợmhết cỡ ngày trước thì cứ như vừa được chơi hôm qua. Nào là ném quả thố isang lớp bên cạnh, đẩy thằng nào nhát gái vào phòng vệ sinh nữ trong giờ ra chơi, rồi thay phiên ném phao cho nhau khi thi cuối năm. Nhớ lại để kể thì có mà hết ngày.

Thằng Dũng chuyển đề tài rồi nổ phát súng đầu tiên luôn

- Thế kế hoạch tiếp theo là gì hả mấy vợ chồng?

Mình nhìn Linh, Hòa nhìn Ly Ly rồi cả bốn đứa đều đồng thanh đáp

- Vợ chồng nào cơ?
- Vẽ chuyện! Tôi biết tỏng rồi, định giấu người đã yêu và đã có vợ chắc. Dũng bĩu môi.

Ly Ly với Linh thì chỉ cười trử, luôn miệng nói “ Không ạ với đâu ạ”. Cònmình với Hòa thì vung nắm đấm lên bảo thằng Dũng chuyển chủ đề.- Ngại cái quái gì, toàn thanh niên với nhau mà cứ giả vờ thế. Thích thì nói là thích. Yêu thì nói là yêu là xong xuôi hết. Nếu bị từ chối thì yêu lại từ đầu. Cứ như tao đây này, chỉ nói vài câu là vợ tao đổ như ngả rạ.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại trong quần Dũng reo lên. Nó mở mày thì đổi giọng ngay. Hình như bạn gái gọi điện kiểm tra và nó đang cố tỏ ra rất tự kỉ khi hai đứa cãi nhau.- A lô vợ à, anh đang chong đèn khi trời sáng, dọn máng lợn vàobuổi trưa và ngắm mưa đến chiều tối khi không cớ vợ đây này…Đâu, anh có đi đâu đâu, đập vào mặt đứa nào nói vợ thế đấy. Thế hôm nay vợ nghĩ làm à, vậy anh về đón đi chơi nhé.

Xoen xoét cái mồm xong là Dũng xin kiếu về sớm và hẹn gặp lại vào mộtngày đẹp trời nào đấy. Trước khi về nó đưa mắt nhìn cặp giò của Linh lần cuối làm mình bực quá chẳng biết làm thế nào. Mình hiểu chỉ là bình thườngvì nếu mình là nó thì mình cũng nhìn Linh như thế, nhưng mà vẫn thấy khóchịu quá. Mà nó về cũng đúng lúc thật, mình với Hòa đều cần có không gian riêng danh cho hai cô gái mà chưa biết đuổi khéo thằng Dũng đi đâu đây.Ngay sau đó Hòa với Ly Ly liền chào mình để tách ra tìm không khí riêng.Trông Hòa bớt nhát gan hơn và tỏ ra đúng là một người đàn ông thật thụrồi, dù cho nó chẳng có một chút cơ bắp nào và bụng chỉ có một múi đang trương phình lên vì pizza và kem.

Lúc này chỉ còn mình với Linh còn ngồi lại. Linh quay sang hỏi mình kinhphí còn bao nhiêu để còn biệt liệu chọn chỗ mà chơi.- Còn đủ để có thể lên phố lượn lờ rồi mua cái gì đó được không?- Vẫn còn 50 nghìn, nếu như ăn chơi mà thiếu thì anh sẽ bắt emđứng múa để thu tiền đây. À, hay là mình làm thế đi. Ý kiến hay phải không- Hay cái đầu anh ấy. Anh nói thì cởi trần khoe 36 cái xương sườn rồi ngoáy mông trước mặt thiên hạ đi. Thôi, mình đi làm một vòng,tìm chỗ nào ngồi lâu lâu rồi tối về ăn nốt cỗ thừa đi.

Mình gật đầu dù cho cái viễn cảnh phía trước không phải hoàn hảo lắm,nhưng Linh chấp nhận được thì mình cũng chấp nhận được. Linh muốn gì thì mình sẽ làm như vậy dù biết rằng Linh thiệt thòi khi đi với mình. Linh có lẽ lúc này đang ngồi ở đâu đó đẹp và thú vị hơn nhiều lần khi đi với mình nếu như thằng đó không phải là mình. Khi mình ý thức được điều này thì mình càng trân trọng tùng giây phút này hơn nữa. Trên đường, mình vừanghĩ ra những câu chuyện thật vui để lần đầu tiên đi chơi chung của hai đứa thật là đẹp đẽ và khó quên. Nhưng cũng chính từ lúc này mình đã bắt đầu nghĩ đến một công việc để giúp cho mình với Linh sẽ có nhiều ngày vui như thế này trong thời gian tới.



Chap 13:

- Cậu này, tớ bảo này, đang làm gì thế?
- Đang tắm và rửa con voi
- Sắp xong chưa?
- Sắp.
- Xong rồi làm gì?
- Đi ăn cơm.
- Ăn cơm xong làm gì?
- Học bài.
- Học bài từ lúc nãy rồi mà.
- Thế à. Vậy thì bây giờ chưa nghĩ ra sẽ làm gì.

Đó là vài tin nhắn trong tổng số 29 tin nhắn của một đôi học sinh 9 tuổi mà Linh dạy và phụ huynh em này dựa vào đó để cắt xén bớt tiền học phí. Đã vậy Linh còn bị đổ tại là lúc dạy trời lạnh đến voi con trong quần cháu cũng phải sun, thế mà cô giáo vẫn chỉ đi tất, mặc quần đùi. Khổ quá, dù Linh giải thích rằng mình vừa mới bị giãn dây chằng nên phải mặc như thế mới cử động được, nhưng tiền thì vẫn bị trừ bởi những lý do vô lý của cô phụ huynh thuộc nhóm máu “rán sành ra mỡ”. Lúc ấy mình mới học năm thứ nhất, Linh thì lớp 11, chả đứa nào có kinh nghiệm đối phó với cái kiểu này cả. Điều an ủi duy nhất là tiền vẫn cầm trong tay và danh sách đòi nợ vẫn dài. Linh gạch chân phía dưới dấu đỏ, nghĩa là không có nhà, gần chục đứa mà có đến 5 cái tên gạch dấu đỏ rồi.

- Tiếp theo là đến nhà em Tuấn tèo nào. Ôi, cứ tưởng cuối tháng sung sướng mà lại chán như thế này. - Linh thở dài.
- Hình như các bà mẹ biết hôm nay là cuối tháng em sẽ đến tìm nên rủ nhau trốn hết rồi. Nếu mà chưa trốn kịp thì cũng giả vờ lăn ra ốm hết.

Linh quắc mắt lườm nhưng mình lại đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Linh cười bảo “Nhìn cái gì mà nhìn hả?”. Linh giơ tay đánh lại mình né ngay được vì chân mới khỏi nên động tác của Linh chầm chậm cứ như đang tập dưỡng sinh. Cứ thế cứ thế, mình cứ vỗ hết chỗ này đến chỗ kia trên người Linh trừ mông và ở đằng trước. Cứ thử vỗ vào chỗ đấy xem, dù cho Linh có tàn tật 1 chân chắc cũng cúi xuống đất, chạy bằng hai tay và chân còn lại để xé xác mình. Linh ức quá chỉ biết cắm đầu đi về trước hét lên đe dọa.

- Được rồi, thích thì cứ làm thế đi! Tí nữa về phát cho gói mì ngồi góc nhà mà gặm nhé. Đây sẽ gọi KFC về đánh chén với con Bin, ờ.

Vừa nói xong thì khi có tiếng chó sủa điên cuồng làm Linh giật bắn mình. Hóa ra khi đi qua trước cửa nhà con chó đó vì không để ý Linh đã đá trúng cái bát ăn cơm sứt một miếng của nó. Dù bị xích nhưng nó vẫn nhớ mặt kẻ thù ác, giận dữ lao ra với ý định để lại dấu răng trên cặp mông bánh dày của Linh.

- Hưng ơi, cứu em với! Em bị chó cắn rách quần rồi!

Linh chạy bán sống bán chết cứ nhu là vượt rào Olimpic về phía trước. Lúc chạy Linh còn đá phải cái bát một lần nữa, làm nó văng xa hơn một met. May mà xích ngắn nên con chó chưa kịp với tới thì Linh đã co cẳng chạy mất không thì mông bành dày đã nát bét. Mình cười như thằng điên trên phố, mọi người càng nghĩ như thế hơn khi mình nhặt cái bát đạt lại gần chỗ con chó. Ngoảnh đi ngoảnh lại thì không thấy Linh đâu, đi lên mấy dãy phố thì em đang ngồi thở một góc.

- Sao tôi lại đen thế này, đi đòi tiền thì bị chó đuổi chạy văng cả nước bọt! Sao nó lại không xồ ra anh, anh cũng đi theo với tôi mà!
- Quần thủng mông rồi kia kìa, không đứng dậy nhanh là kiến nó bò vào đấy.

Nghe mình trêu Linh giật mình nhổm dậy, quay đầu về đằng sau kiểm tra. May quá, vẫn còn nguyên vẹn. Linh định nói gì đó nhưng mặt lại nhăn nhó vì đau. Hóa ra lúc nãy do suýt bị chó cắn, nên Linh quên cả việc vừa khỏi chân mà phóng một mạch, đến bây giờ mới thấy đau. Linh ngồi nghỉ phải gần 15 thì mới bắt đầu hành trình đòi nợ đầy đau khổ.

Đến nhà chú bé Tuấn tèo thì hai đứa mừng rơn, nó đang nô ầm ỹ ngay đầu nhà trong tình trạng thò lò mũi xanh. Nhìn hơi mất vệ sinh nhưng cả Linh với mình đều sáng mắt lên khi trông thấy thằng bé. Nó cũng đã nhận ra cô giáo và người trông chó mà cô giáo hay cho vào nhà. Tuấn tẹo nhìn chăm chăm xem có nhầm lẫn không thì nó liền chạy nhanh vào nhà. Cái nhà vừa mở toang cả cửa chính, cửa sổ lẫn cửa nhỏ mà lũ chuột đục được ngay trước mắt đã đồng loạt đóng sầm tất cả lại cứ như biết trước mình với Linh đến đòi tiền.
- Hóa ra là nó đừng canh phòng chứ không phải chơi gì cả. Nhà đó cố thủ thì đòi thế nào đây? Mình lắc đầu nói.

Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù đầy sự quyết tâm đáp.

- Yên tâm, có cách rồi. Đi theo tôi nào.

Hai đứa tiến đến chỗ bọn trẻ con đang chơi trò siêu nhân, Linh lân la hỏi bọn trẻ mấy câu, xem cô hàng xóm nào ghét nhà thằng Tuấn tèo nhất. Bọn nó chỉ ngay cái cô đang ngồi nhóm lò than đối diện nhà Tuấn tèo cách có mấy nhà. Mình theo Linh qua chỗ đấy mà chẳng biết em có kế hoạch gì. Linh lễ phép hỏi cô đó vài câu xã giao, rồi bắt đầu kể xấu thằng Tuấn tèo cho cô này nghe. Nào là nó học thì không chú ý, cứ nhầm “hi” với “dog” thôi. Gặp ai cũng chào dog, nhìn thấy chó thì cứ hét lên hi. Đã vậy suốt ngày tụt quần rồi tự búng chim, mũi thì lúc nào cứ ứ đọng nước mũi cứ như tắc bể phốt… Cô hàng xóm vừa nghe, vừa vỗ đùi đen đét vì khoái trá. Sau đó cô ấy còn đi gõ cửa khắp nhà, để rủ vài người hàng xóm ra nghe Linh kể chuyện.

- Thôi thế là xong Tuấn tèo rồi, ngay tối hôm nay thôi thì cả ngõ biết mấy cái chuyện đẹp mặt này. – Mình hơi e ngại với cô gái trả thù cả trẻ con này. :’(
- Ừ, kệ chứ. Ai bảo tính nuốt tiền của tôi. - Linh nhếch môi đáp. - Mà anh cũng chuẩn bị đi, có chuyện gì thì các cô ấy sẽ tìm anh đấy.

- Giá mà có cái gương để em thấy được khuôn mặt ghê gớm của mình lúc này.


TRANG CHỦ
Copyright © 2013 by Girl Xinh Việt Nam
U-ON
Textlink: tin tức game mobile