watch sexy videos at nza-vids!
anh girl xinh, anh sex khoe hang
Thông Báo: Trong thời gian qua GirlXinhVietNam đã đưa ra Game Android Hay mong mọi người ủng hộ

Có tiếng cửa kéo ra, mẹ Tuấn tèo và nó tất tả chạy ra kéo mình với Linh ra khỏi đó trước khi các bà nội trợ rồng rắn kéo tới nghe chuyện. Mẹ Tuấn tèo cười hề hề nói là nhà đóng cửa để tắm cho thằng Tuấn sạch sẽ rồi mới ra tiếp chuyện cô giáo. Mắt Linh lúc này sáng ra, mồm thì cứ khen lấy khen để thằng Tuấn phát âm từ dog rất chuẩn, từ hi thì cứ như người nước ngoài ấy. Đã vậy còn đẹp trai, dễ thương, toàn làm trò cười cho các bạn. Mẹ Tuấn cũng sướng tít cả mắt khi Linh nói thế, tiện tay dúi cho Linh mấy tờ 100 nghìn tiền công tháng này. Cô ấy định kéo Linh qua bên kia để nói ra rả cho các bà, các cô bên kia biết nhưng mình với Linh rối rít chào cô, xoa đầu Tuấn tèo để về cho kịp giờ học thêm. Thằng Tuấn tiện tay, bôi nước mũi vào áo mình với Linh. Ghê quá.

Cuộc chiến giữa các bà nội trợ sắp diễn ra, mình và Linh nhanh chóng rời khỏi chiến trường nếu không muốn bị banh xác. Dù chân lại đau, nhưng Linh vẫn ý thức là chẳng mau chóng chuồn khỏi đây thì chết với cả hai đầu chiến tuyến. Mình trách Linh vì đã gây ra vụ này và suy đoán đến mai thể nào mẹ Tuấn tèo cũng qua tìm. Lĩnh bĩu môi đáp gọn là để mai tính. Dọc đường hai đứa ghé vào cửa hàng khô, Linh mua liền 5 gói mì. Mình tròn mắt hỏi.

- Ơ, sao tưởng là đã thống nhất là sẽ đi ăn Lotteria chứ? Em mua mì về mai ăn hả?
- Mua về để tí nữa anh gặm đấy. Ai bảo lúc nãy anh cười trên sự đau khổ của tôi? Linh vênh mặt rồi hát vang một điệu trong khi ném mình túi mì.
- Ờ, đã thế về nấu thật ngon cho cả chủ lẫn chó không chịu đựng luôn. Mình đáp trả.

Về nhà Linh gọi điện bảo cửa hàng mang đến thật. Ngửi mùi thôi mà đã thèm, trong khi mình lại đang tự kỉ với cái xoong nhỏ và hai gói mì. Đang lúc chuẩn bị nấu thì Linh đi vào với vẻ mặt khoái trá. Lại định vào chọc tức đây. Mình chỉ đợi em nổ súng là tuôn ra những bất mãn và ức chế khi bị đối xử như thế luôn. Nhưng không phải, Linh chẳng nói gì cả, em quay người, đứng dựa vào mình. Hai đứa trong tình trạng như vậy phải gần 1 phút. Mình cứng đờ chẳng biết nói gì và không biết Linh đang có ý định gì.

- Lên ăn với tôi nhé. Ngồi một mình buồn lắm. Linh nói.
- Ừ, thế sao lúc đầu bảo là chỉ cho con Bin thôi mà.
- Đừng dỗi nữa được không, đùa một chút không được sao? Nó sẽ có phần gấp đôi khi bọn mình đánh chén xong.

Mình quay lại thì Linh đã quay mặt đối diện với mình rồi. Nhanh thế không biết. Hai đứa cười cười rồi cùng nhau ra phòng khách. Trời ơi, Linh gọi một suất gia đình đầy ú ụ, nhìn mà đã phát no. Mình định lên tiếng thì Linh đã hiểu ý nói ra rồi.

- Tôi mua mì để mai ăn bù vào đó, bữa ăn ngon, mì úp với nước sôi vậy. Anh ăn được thì tôi cũng phải ăn được
- Sao em ăn cắp lời của anh, anh cũng định nói như thế đấy.

Tối hôm đấy hai đứa no căng với thịt gà và milo đầy đá. Con Bin cũng vỡ bụng với một đống xương còn nóng hổi. Ôi, những ngày tháng vui vẻ, cứ hạnh phúc và hài lòng với ngày hôm nay mà không cần biết ngày mai sẽ ra sao, sẽ thế nào hay trái đất sẽ nổi tung ngay sau đó không.



Chap 14:

Hôm nay là ngày kỉ niệm mình với Linh thay nhau úp mì tôm và tắm cho chó tròn 1 tháng. Có lẽ để ghi nhớ ngày này hơn nữa, mình đã bị ba chỗ từ chối vì không chịu được những đòi hỏi vô lý. Nào là em có thể một lúc bưng ba khay cà phê được không, em vừa bán hàng vừa dọn toa lét và đi đổ rác được chứ. Hoặc là lịch sự hơn là có mặc được bộ cánh gà giống Lương Mạnh Hải trong phim “ Bỗng dưng muốn khóc” không. Mình bảo là có, thế mà vẫn bị từ chối khi nhã nhặn yêu cầu là liệu có thể đeo thêm mặt nạ Batman được không.

Mình luôn nghĩ lũ bạn vẫn sẽ nhìn thấy nếu như chỉ đội cái đầu gà lên. Mình hiểu và các bạn cũng biết rằng kiếm tiền như thế không có gì là xấu xa và không tốt, nhưng tuổi trẻ lại sinh ra những ái ngại làm cho cơn đói cũng phải dẹp sang một góc. Trong sáng nay mình vẫn còn một chỗ nữa để hỏi việc. Trước khi tới thì mình nhắn tin chúc mừng. Linh lúc này đã đi học lại, bây giờ em đã giải tán lớp dạy vì quá mệt mỏi trong việc đi thu tiền. Em chỉ tập trung dịch sách vào buổi tối và hai đứa lại quay về với viễn cảnh mì gói và cơm nguội mình mang sang. Trông Linh gầy hơn so với lúc ban đầu mình gặp.

“Đồ dở hơi, đã 1 tháng 5 ngày rồi anh ạ. Hôm ăn gà là tròn 1 tháng đấy”. Linh hồi âm lại. Hóa ra em còn nhớ hơn cả mình.

Đến chỗ thứ tư với tâm trạng sẽ lại bị từ chối tiếp, mà đúng là thế thật vì đây là một công ty chuyển phát đòi hòi phải thông thuộc từng ngóc ngách, ngõ hẻm ở Hà Nội. Trong khi đối với mình thì những khu đô thị mới mọc lên như trong Hà Đông, Mỹ Đình chẳng khác gì Châu Mỹ chưa được khai phá. Nhưng sau một cuộc phỏng vấn kéo dài 10 phút thì mình được nhận vào. Thật may mắn vì ở đây thiếu một người thông thạo khu vực mình đang sinh sống trong vòng 5 cây số.
“Anh được nhận vào làm rồi. Vỗ vào cái mông bánh dày một cái”. Mình liền khoe với Linh
“ Thử xem, bẻ gẫy tay đấy.Vậy thì liệu liệu mà mời cái gì đó đi nhé.”
Lúc này cũng sắp đến giờ Linh về, mình qua đón Linh nhưng không nói cho em biết. Đang trên đường đi thì thằng Hòa gọi điện với giọng khẩn cấp như đang chữa cháy.

- Tao bị yêu mất rồi mày ơi!
- Ai yêu, yêu ai? Hôm trước tao vẫn thấy mày like cái hội những người độc thân vui vẻ cơ mà.
- Ừ, nhưng bây giờ thì yêu đến mức không chịu nổi nữa rồi. Bây giờ một ngày mà không được nói chuyện với Ly Ly thì tao vật vạ cứ như lên cơn ấy.

Hòa kể rằng sáng nào nó cùng từ nhà nó dưới Trương Định lên tận hồ Tây để đón Ly Ly rồi hai đứa lại cùng nhau xuống tận gần Hà Đông đưa Ly Ly đến trường. Chiều cũng vậy, vội vội vàng vàng uống cốc trà đá rồi bảo mình hay đứa khác thanh toán là lao như tên bắn đi đón Ly Ly. Cái thằng này vẫn vậy, đã yêu là yêu hết mình, hi sinh hết mức nhưng không biết có thu lại gì không. Trường hợp của em Thúy thì không tính, Thúy chảnh chọe lắm. Phải cỡ như thằng Hiếu cận thì mới kham được cái thú vui ăn chơi phải vui thẳng cánh, lên sàn không chỉ để bay mà còn để chỉ tay lên trời chứ không bay là là như kiểu xem phim, đi ăn kem như mình với Linh.

- Thế mày đã nói với Ly Ly chưa hả thằng kia?
- Chưa, và hôm nay khi đi đón Ly Ly tao phát hiện thấy cũng có đứa để ý đến em. Nhìn Ly Ly nói chuyện với nó mà tao đau lắm.
- Được rồi, nếu đau quá thì mua Panadol có chứa Paracetamol giảm đau đi. Cứ bình tĩnh đồng chí, Ly Ly rồi sẽ thuộc về đồng chí.
- Tao không đùa đâu đấy, muốn tao cho cả game biết giới tính thật. của Linh không? - Hòa dọa
- Thế mày cũng muốn tao đi báo cho cả làng biết Ly Ly là gái không chim à? Thôi, tí nữa qua đón thì thổ lộ đi. Hôm nay không phải 3-8, cũng đếch phải 14 -2 nhưng nhân dịp tao được nhận vào làm thêm thì cũng là một ngày tốt số đấy.
- Biết rồi, cảm ơn nhé! Dm thằng chó

Nói xong thằng Hòa cúp máy ngay tắp lự mà trong khi chính nó chẳng biết khi đến chỗ Ly Ly rồi thì phải nói như thế nào nữa. Thôi kệ, tự thân vận động là trên hết. Nhưng mà mình vui khi nghĩ nó với Ly Ly thành một cặp với nhau. Tha hồ nhắn tin, đưa nhau đi chơi và làm chuyện ấy thoải mái. Cái chuyện mà mình với Linh cũng hay làm. Tối tối lại cùng nhau vào game chiến đấu.

Đến trường thì suýt chút nữa thì mình hô lên khi thấy Linh đi ra nếu như không để ý thấy cũng có người đang đợi em. Đó là bố Linh. ngay cạnh đó là chiếc Mercedes bán cả nhà mình đi cũng không mua được và gã lái xe khó chiu. Linh cúi đầu chào bố rồi bước vào trong xe. Chiếc ô tô lăn bánh chầm chậm tách khỏi đám đông học sinh. Một loạt những câu hỏi bất chợt nảy ra trong cái đầu vốn rất ít câu hỏi của mình. Tại sao Linh lại vào xe? Tại sao bố Linh lại đến tận đây đón? Nhưng nghĩ đến việc Linh lại bị bố đánh nữa thì làm mình liền không chịu được. Phải đi theo sau để xem xét thế nào.

Dọc đường Linh nhắn tin cho mình là đang về rồi, nhưng đừng có vào nhà vội cho đến khi em gọi lại. Mình ừ một tiếng và nhận ra Linh không hề đả động đến việc đang đi với bố. Bất chợt xe dừng lại vì có đèn đỏ phía trước, khiến suýt nữa thì chiếc Wave hai màu hôn đúng mông ô tô. Xe dán kính đen nên mình chẳng thấy gì cả, điều này lại làm cho mình cảm thấy bất an và thấp thỏm hơn. Mong là đừng có chuyện gì xảy ra.

Đúng là không có chuyện gì xảy ra cả vì ô tô đi thẳng một mạch về nhà Linh. Linh được thả ra khi đã ở trước cửa nhà, trông em cũng đầy ngạc nhiên khi bố và chiếc xe đi thẳng. Để cho chắc, mình lại đợi cho chiếc xe cuốn xéo khỏi tầm mắt thì mới theo Linh vào. Khi mở cửa Linh giật mình một cái.

- Đùa, sao đến mà bất chợt thế. Làm tôi thót hết cả tim. - Linh thở phào khi người mở cửa không phải là bố mà là mình.
- Nhưng mọi lần anh vẫn vào thế mà em có giật mình đâu. - Mình vờ như không biết.
- Lần này thì khác. Mà nhà tôi sắp hết gạo rồi, anh đừng có ở ăn ké đấy. Người đâu mà nhờ nẫu một bữa cơm mà ăn hết nửa cân gạo. -Linh cau có.

Trông Linh dường như đã bớt căng thẳng hẳn lúc trước. Dường như mỗi lần gặp bố em đều như thế này thì phải. Mình cũng không đả động gì đến việc tại sao bố lại đến đón Linh nữa, vì đây rõ ràng là chuyện bình thường. Một tiếng đẩy cửa rất mạnh phát ra, đánh động sự chú ý của mình và Linh. Người bước vào là bố Linh.

Bố Linh chỉ liếc nhìn mình một cái đầy khinh thường rồi tiến về phía Linh tát liền hai cái.

- Tao biết ngay mà. Thế mà mày cứ nói là không có ai sao? - Bố Linh hằn học quát.
- Kìa bác, sao bác lại đánh Linh. Bọn cháu có làm gì đâu ạ? - Mình thắc mắc, định chạy đến chỗ Linh nhưng Linh đưa tay ra hiệu không cần.
- Đây là chuyện của nhà tôi, mời cậu ra khỏi nhà để bố con tôi nói chuyện. - Bố Linh ra giọng chủ nhà mà không nhìn mình lấy một giây
- Anh đi về đi, tí nữa nói chuyện sau. - Linh khẽ đáp, hai má em in vết dấu tay của bố. - Bố, tại sao bố lại biết hết việc con làm?
- Bố mày phải bỏ tiền cho bảo vệ thì mới biết mày lôi cái gì về nhà này đấy. Mày sĩ diện không nhận tiền của bố mà lại chấp nhận làm bạn với cái loại kia à.
- Bố không được xúc phạm anh ấy. Nếu bố đã biết hết thì bố cũng phải biết anh ấy đã làm những gì về con chứ. Và bọn con không làm gì sai cả, anh ta chưa động đến dù chỉ là một sợi tóc của con.
- Tao không cần biết hai đứa mày đã làm những gì. Bây giờ mày chọn đi, một là cái thằng kia không được bước vào cái nhà này nữa, hai là tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà nếu như con vẫn muốn gặp gỡ nó.

Linh nhìn mình rồi lại nhìn bố. Nước mắt em lăn dài vì không biết phải lựa chọn ai. Mình nhìn Linh rồi khẽ gượng cười, một nụ cười miễn cưỡng và nói.

- Em với bố cứ nói chuyện đi. Anh phải về đây, nếu không mẹ Gấu con sẽ mắng anh mất.
- Tôi xin lỗi, vì tôi mà anh phải nghe những lời khó nghe. Bố mẹ anh sinh ra anh không phải để nghe người ta nói như thế. - Linh nức nở nói.
- Phải, và bố em cũng không muốn em chơi với bạn bè giống như anh. Có gì thì gọi cho anh nhé. Anh đi đây. Chào bác cháu về.
- Và mang cả con chó bẩn thỉu của mày đi nữa đi.

Mình không đáp lại bố Linh nữa, lẳng lặng mở cửa ra khỏi nhà, trên cửa kính in hình Linh thất thần nhìn mình bước ra khỏi trong sự bất lực. Những hình ảnh đẹp của ngày hôm qua và cả những ngày đã qua dần dần biến mất trong căn phòng này. Khi mình đóng cửa thì lập tức quá khữ cũng theo đó mà bay biến mất.

Trên đường về nhà, mình dắt theo con Bin và tự hỏi sau ngày hôm nay thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Mình còn được gặp Linh nữa không, Linh có muốn mình quay lại nữa không và quan trọng nhất mình sẽ còn phải gặp lại bố Linh, một người kinh khủng nhất mà mình được gặp không. Tự cảm thấy mình là đứa con hạnh phúc nhất quả đất khi bố Gấu to chẳng bao giờ nặng lời với mẹ Gấu con, chẳng bao giờ quát mắng quá đáng mình và em Gấu bự, chẳng bao giờ đánh mình hay tát mình đến mức hằn 5 ngón tay đỏ trên má. Bỗng thấy thương Linh vì em nghèo quá. Nghèo tiền bạc, nghèo tình thương, nghèo sự quan tâm và nghèo tin tưởng.

Mình vốn không chấp những con người không biết điều. Nếu như một thằng con trai bình thường thì nó dễ dàng tức tối trước những lời sỉ vả được phát ra từ cái mồm của một người tim không có máu và đầu không có não như bố Linh. Còn mình thì khác. Bố Linh là bố Linh còn Linh là Linh. Chẳng thể hòa hợp làm một hay úp sọt tính cách và tình cảm của hai người chung nhau được. Mình chỉ quan tâm đến Linh thôi. Cũng giống như Hòa, một ngày mình không được thấy Linh thì đúng là một ngày vô nghĩa. Đau đớn hơn là cái viễn cảnh đó đang hiện ra ngày một rõ nét hơn.

Linh, nếu không có em thì anh biết tìm ai đây?
Nếu không có anh? Ai sẽ nấu mì cho em ăn?



Chap 15:

Bước vào tháng 11, trời lạnh hơn, khi uống Coca nhiều đá có nguy cơ viêm họng cũng cao hơn. Đã 5 hôm rồi mình và Linh không hề liên lạc với nhau. Linh đã không còn ở trong nhà của bố nữa. Ngay trong tối hôm đó mình đã điện thoại thì chỉ nhận được thông báo “Thuê bao hiện giờ không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau”. Nghe cứ như là tiếng vọng của một quý bà chuyên đọc điếu văn trong các đám ma vậy. Đến trường Linh lân la hỏi thì một bạn cho biết Linh đã rút học bạ chuyển vào Sài Gòn rồi.

Chuyển vào Sài Gòn sao? Trời ơi như thế thì làm sao có thể tìm được em đây?

Mình không tin đó là sự thật, nhưng những gì đang diễn ra thì lại chứng minh rằng sẽ chẳng còn thấy cái mặt lúc nào cũng vênh vênh nhưng đáng yêu của Linh, cũng như không bao giờ phải canh chừng em chọc đũa vào bát mỳ của mình khi em ăn xong nữa. Bây giờ, vật chung đụng giữa mình với Linh chỉ còn là con Bin. Chủ cũ của nó mà nhìn thấy thì chắc chắn ngay trong chiều hôm ấy Bin đã bị thui đâu ra đấy để giải đen cuối tháng rồi. Vì thế mình đem nó qua cho Dũng trông hộ, Dũng đồng ý ngay khi mình gọi điện ướm lời.

- Sao lúc nào mày nhờ vả tao cũng chọn đúng lúc thế. Vợ chồng tao ra ở riêng được có mấy ngày đây.
- Mày với bồ sống chung à? Mình ái ngại hỏi.
- Ừ, thế mày nghĩ bọn sinh viên sống cùng được còn tao thì lại không à? Sáng nay vừa mắng vợ một trận vì cái tội không biết đạp nổ xe báo hại tao phải cuốn chăn xuống đạp hộ đây. - Dũng khoe
- Vậy nhờ mày để ý hộ tao con chó ít hôm nhé.
- Đừng cắn và giải quyết nhu cầu trước cửa nhà tao là được.

Cái cách Dũng nói thì ngay cả bố mẹ nó cũng chẳng tin được, nhưng khi qua nhà thì đúng là nó với bồ ở chung thật. Nhưng điều đó cũng không làm mình có cái nhìn nhận xét nét về nó cả. Con Bin tạm thời có một chỗ đi ra, đi vào ngày ngày tè lên cột điện là tốt lắm rồi. Bây giờ thì chỉ còn chờ Linh gọi lại thôi. Nhưng em đã không làm như thế. Cứ như mình chưa bao giờ xuất hiện và gọi em là mông bánh dày vậy.

Mấy hôm sau Dũng đến tìm, đúng lúc đấy Hòa cũng đang có mặt nên ba thằng rủ nhau ra quán vịt nướng nói chuyện sự đời. Gọi một chai bia mà uống mãi không hết. Bình thường khi tỉnh táo thằng Hòa còn nhầm thủ đô Bình Nhưỡng của Triều Tiên là Bình Dưỡng, nhưng khi có tí hơi men thì lại tuôn ra đủ thứ kiến thức lịch sử, địa lý, triết học, tâm thần học.

- Gì chứ rượu bia mày phải gọi tao là bố nhé thằng kia. - Hòa chỉ mặt Dũng lè nhè nói.
- Anh bình tĩnh, em có bảo em uống giỏi hơn anh đâu. Nhưng ít ra đã có vợ đàng hoàng, còn anh thì mới nhú cái đầu trong việc yêu đương. Riêng về khoản này thì em cũng là bố. - Dũng phẩy tay nói.

Hết thằng này, đến thằng kia thi nhau kể lể đủ mọi cái tốt của người mình yêu. Nghe Dũng với Hòa say sưa nói có cảm tưởng đến cái lông mũi của Ly Ly và lông nách của bồ Dũng cũng mang cái duyên thầm riêng.Vậy mà suýt nữa mình lại mang chuyện Linh ra to nhỏ với hai thằng đang điên vì yêu này. Trong cơn cao hứng, Dũng tiết lộ cho mình với Hòa một bí mật của nó. Chả biết có phải do đang say không, nhưng mình lại tin vào những gì Dũng nói.

- Các anh có bồ rồi nhưng vẫn còn kém lắm. Em vừa có vợ lại có cả bồ nhí tận tình chăm sóc mỗi khi vợ đi làm kiếm tiền. Thỉnh thoảng vợ em tự dưng dọa rằng “ Hôm nay vừa đi với con nào thế” thì em tỉnh bơ nói rằng “ Đi với con đang nói chứ con nào. Mà kể cả đi với con khác thì khi về nhà vợ anh vẫn là nhất”. Thế mà lại hay, vợ cũng chẳng hỏi han gì nữa, tối lại lên giường ôm nhau ngủ ngon lành
Cả mình với Hòa gần như đồng thanh hỏi.
- Tại sao mày chắc là không bị lộ hả thằng kia?
- Ôi dào ơi, vợ em bị em bắt thóp rồi, làm sao mà không biết nó như thế nào. Thôi uống nốt chai này rồi về thôi hai anh ơi.

Nếu đúng như Dũng kể thì mình thấy nó sống bạc với bồ nó quá. Bồ nó tên Hà, tuy là con nhà có điều kiện nhưng hoàn cảnh éo le. Cũng giống như Dũng, bố mẹ Hà bỏ nhau, bố thì sang nước ngoài làm việc còn mẹ ờ nhà cặp kè và chơi cờ bạc. Đã phải đổi nhà to sang nhà nhỏ nhưng vẫn chưa chừa. Chị gái Hà thì cưới sớm và đôi vợ chồng nổi tiếng với ưu điểm ở nhà ăn bám. Vì túng tiền nên chị gái Hà đã lừa Hà đưa đăng ký xe để mang ra cầm đồ. Chán ngán gia cảnh nên Hà nên dọn ra ở riêng cùng mấy bạn nữa, trong thời gian này Hà liên tục bị mất cắp vặt, nhưng vì sống chung nên ái ngại không nói.

Dũng và Hà đều là những đứa từng trải trong yêu đương trước khi bập vào nhau nên sau một thời gian tìm hiểu, rồi đến yêu và bây giờ sống chung cũng là điều dễ hiểu. Cả hai đứa đều thiếu thốn tình cảm gia đình nên hiểu và thông cảm cho nhau hơn là những đối tượng khác. Dũng không học hành và cũng làm gì cả, nhưng lại dẻo mỏ bù đắp lại. Rõ ràng hai đứa này sẽ không thể bền vững nếu như chẳng có điều gì thay đổi. Lợi dụng hơi men, mình nói thẳng với Dũng như thế.

- Anh có tin không, mai em đi làm ngay cho anh thấy. Em thì Kiếm Thế, MU, Đột Kích cái gì cũng chơi nên người rồi đấy nhé, anh đừng có coi thường em.

Hết nói nổi với Dũng, mình gọi tính tiền rồi bà đứa dựa vào vai nhau mà đi về. Trên đường về mình thấy ghen tị với hai thằng bạn. Ít ra lúc này chúng no vẫn có người để gặp, để nói chuyện hay để chửi nhau cũng được. Còn mình thì cảm thấy trống trải, thời gian trôi qua vô nghĩa kinh khủng. Có lẽ khi ai đó đã yêu thi đều biết cái cảm giác này. 5 năm ngày không được gặp Linh và nghe em nói, thì mình bắt đầu có những dấu hiệu chẳng lành như nhai cơm như nhai rạ, đi học muộn mà chẳng gọi điện nhờ bạn điểm danh hộ hay xe hết xăng khi đến trạm xăng mà không cần đổ.

Về đến nhà cũng gần 11 giờ đêm rồi. Bố Gấu to và mẹ Gấu con chắc đang cáu tiết lắm đây. Bố lại chuẩn bị bê nguyên cái bài diễn văn “Mày không ngủ sớm để mai đi học thì làm gì có tương lai” để nhồi vào sọ mình đây. Đang khi xuống xe tắt máy thì mình nhận ra người đang lần quẩn ngay trước cửa nhà chính là Linh.

Đúng là Linh rồi. Riêng cái kiểu thời trang hơn thời tiết của em thì không lẫn vào đâu được. Linh mặc quần jean rách lỗ chỗ cùng với áo phông dài tay trong khi nhiệt độ chỉ là 16, 17 độ. Trông Linh tái mét và co rúm lại vì lạnh

- Có phải Linh dở hơi mùa đông thì mặc quần áo mùa hè không đấy? - Mình xuống xe, tiến về phía em hỏi. Chính mình cũng không tin người đang đứng trước mặt là Linh.
- Anh cứ thử đi xe khách từ Sài Gòn về Hà Nội nhồi nhét người như chở lợn xem. Linh cáu kỉnh đáp. Đúng là em đang bốc mùi khá nặng mũi.
- Em như vừa mới bước từ chuồng lợn ra ấy. Thế tại sao lại cắt đứt liên lạc với anh trong mấy ngày thế?
Linh nhìn mình mỉm cười, thở dài nói.
- Chuyện dài lắm, tìm nơi nào cho ấm rồi nói chuyện sau.
- Ừ, anh phải cho em biết tay vì cái tội “dài lắm” của em mới được.

Nói rồi mình giang tay ôm chặt lấy Linh, ôm cả ba lô to uỵnh mà Linh đang đeo. Mặt chạm mặt, má kề má. Dù cho lúc này Linh có phản ứng hay toang toác cái mồm thì anh cũng sẽ không buông em ra đâu! Nhưng Linh không làm như vậy, ban đầu em hơi ngạc nhiên khi mình biểu lộ cảm xúc ra như thế. Tuy nhiên sau một lúc thì em cũng ôm ngang eo mình, vỗ vỗ vào lưng dịu dàng nói.

- Được rồi, tôi đã về đây mà. Anh đừng có khóc nhè vì nhớ tôi đấy nhé.
- Ai thèm nhớ em, chỉ là lợi dụng một lúc thôi.
- Nói dối, anh rất, rất, rất nhớ tôi thì có.
- Ừ, thì làm sao.
- Có đấy, vì tôi cũng nhớ anh mà. Tại ai mà tôi phải bán vé máy bay đi để mua vé xe khách hạng bét, chịu đựng ba ngày để về đây đấy - Linh hãnh diện đáp.
- Anh yêu em lắm, Gấu mông to ạ!
- Anh không có cách nào để nói tử tế với em à? Em chưa yêu nhưng bắt đầu từ bây giờ em đã để ý đến anh rồi.

Thời gian như ngừng trôi khi tận tai mình nghe Linh nói như vậy. Mình buông em ra rồi nhìn thẳng vào mắt em để kiếm chứng. Em không nói đùa giống như việc em đã xuất hiện ở đây.

- Lạnh quá! Sao lại không ôm em nữa vậy. Á… đồ lợi dụng, đồ dê xồm.

Mình cởi áo ngoài khoác lên Linh rồi nhân lúc Linh không để ý, mình cúi xuống hôn choét vào cái mỏ đáng yêu của em. Dù cho sau đó mình đã phải trả một cái giá không nhỏ. Nhưng có là gì khi em quay trở lại. Có lẽ lời mình nói trước đây đã thành sự thật. Một lần tận tay nấu xong một bữa cơm mà Linh ăn ngon lành, mình đã phán một câu như đúng rồi là “Anh nghĩ em sẽ không thể thiếu sống anh được nữa rồi”. Lúc đó Linh chỉ nhún vai cho qua, vì có lẽ khi ấy ở trong em mình vẫn chưa là gì cả.

- Cho em ngủ ở nhà anh một đêm nhé, cứ bảo là bạn từ Sài Gòn ra chơi. Bố mẹ anh mà thấy em ăn mặc như thế này và pha thêm một vài câu Nam bộ thì thể nào cũng tin
- Sao không về nhà em
- Bố em thay khóa rồi.
- Được rồi, nếu bố mẹ anh mà từ chối thì dù có chuyện gì xảy ra thì đêm nay anh sẽ ở cạnh em ở bất cứ đâu em tới.

Mình đáp lại đầy chắc chắn cứ như đinh đóng cột. Linh nhìn mình mỉm cười, rồi giống như cách mình đã làm. Em nhìn thẳng vào mắt để chứng thực điều đó. Em gật đầu hài lòng vì biết mình không hề nói dối. Vậy là ánh sáng cuối cùng đã trở lại với vùng đất đang chết dần trong mình rồi.



Chap 16:

- Không được, dù có là thế thì bạn con cũng không ở lại nhà mình được. - Mẹ Gấu con nghiêm khắc nói.
- Sao lại thế ạ? - Một câu hỏi mà ai ở trong hoàn cảnh như mình cũng sẽ hỏi.
- Nhiều cái không hay lắm, mà nói thì mày cũng chẳng hiểu đâu.

Dù đã chuẩn bị cho tình huống này nhưng mình vẫn bị cảm thấy bị hụt hẫng và thất vọng. Linh vẫn tươi tỉnh và tỏ ra không ý kiến khi nghe mẹ Gấu con nói thế, tuy nhiên mình hiểu em đang nghĩ gì. Người lớn không tin và từ chối những nguyện vọng của đám trẻ to xác như mình. Trong lúc mẹ hỏi han Linh vài câu, thì bố Gấu to kéo tay mình lôi ra một góc nói.

- Đừng nghĩ mẹ con tiếc nó một chỗ ngủ, nhưng làm thế mà sáng ra hàng xóm biết thì người thiệt nhất là mày đấy con ạ?
- Con thì thiệt cái gì ạ? Bố mẹ đang nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đấy.
- Mày cứ đợi đến khi sáng bảnh mắt ra, hàng xóm nhìn thấy thì lại đặt điều thì lúc đó nhà mình sẽ bị nói này nói nọ, bị tước mất danh hiệu gia đình văn hóa, đám con gái trong đây sẽ không thèm ngó ngàng gì đến mày chứ làm sao? Đấy, mày xem có đúng không, rồi lại bố mẹ nhiều điều nhé.
- Chẳng con nào muốn cưới con cũng được, nhưng Linh nhất định phải ở lại nhà mình.
- Nhưng mẹ mày lại thích con bé Tũn lắm ý. Me mày sợ nhất là Tũn nó biết mày dắt bạn về nhà ngủ đấy. Nhà nó ai cũng rỗi việc nên hóng hớt kinh lắm. Có khi giờ này đang cầm ống nhòm nhìn thấy rôi cũng nên
- Tũn mới học cấp 2 thôi mà bố. Bây giờ thì nó biết gì về mấy chuyện này, vài năm nữa nhà mình hẵng nói về vấn đề này được không bố. Để em nó còn được học nữa chứ.
- Khó lắm, cái này thì phải xem ý mẹ mày thế nào. Nhưng nhìn con bé ra cái vẻ bắt nạt được mày thì khó lắm con ạ. Bố Gấu to chép miệng.

Quả nhiên là mẹ Gấu con dù khen lấy khen để Linh nhưng cuối cùng vẫn nói lời tạm biệt và chúc ngủ ngon. Mình định thuyết phục mẹ một lần nữa nhưng Linh ngăn lại ,ra hiệu bằng ánh mắt là sẽ vô ích thôi.

- Thôi em qua nhà bạn ngủ cũng được. Mai có gì bọn mình gặp nhau sau. Em đang chết rét rồi đây này

Nhìn Linh co ro trong cái lạnh ban đêm ở Hà Nội thì mình cũng rối trí quá, chưa biết làm thế nào, trong khi bố mẹ cứ liên tục gọi vào nhà. Mình thưa rằng để mình đưa Linh qua nhà bạn đã rồi mới có thể yên trí lên giường ngủ được. Nhớ lại buổi bù khú chiều nay và những gì Dũng nói thì mình lại phải nhờ đến nó một lần nữa.

- A lô Dũng à, nhà mày đang ở có rộng không vậy? - May quá, giờ này Dũng vẫn còn tỉnh
- Đủ chỗ cho cả lớp liên hoan cuối năm. Mày hỏi để làm gì, riêng mày mà đến thì tao không cho vào. =))
- Dmm. Tao đưa bạn qua đấy ngủ nhờ 1 đêm có được không?
- Trai thì lượn, gái thì được nhưng dù thế thì mày vẫn không được vào. - Dũng cười phá lên.
- Mày mà không cho tao vào tao nói vời bồ mày những gì mà tối nay mày vừa phun ra đấy
- Tao đã nói những gì nhỉ?
- Mày bảo là mày có vợ bé, vợ nhí.
- Chết mẹ. Uống có tí bia mà tao đã tiết lộ hết rồi sao? Vậy thì qua gấp đi, bọn tao chuẩn bị lên chuồng rồi.
- 15 phút nữa tao có mặt.

Rồi mặc cho sự ngăn cản của bố mẹ, mình vẫn đưa Linh đến chỗ Dũng. Trước khi đi cả mình lẫn Linh đều ngoạc mồm chào bố mẹ đến là lễ phép mà vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Đúng là không nên đặt lòng tin hoàn toàn vào một nơi. Trên đường tới nhà Dũng, Linh liên tục hỏi thăm tình hình sức khỏe con Bin.

- Nó đang ở với bạn anh và béo tốt hơn cả khi sống cùng bọn mình ấy chứ. Khéo có khi vì thế mà nguy cơ nó bị bắt vì cái tội béo tốt cũng nên.
- Được rồi, em sẽ bỏ đói nó 3 ngày cho gầy bớt vì cái tội béo tốt hơn chủ.

Đến nhà Dũng thì bắt gặp nó đứng tè bậy ở bãi gạch tập kết vật liệu xây dựng đối diện nhà. Con Bin cũng chọn một góc trong khi Hà đang ra sức đẩy xe thoát khỏi ba bậc cửa. Mình xuống xe giúp Hà tống chiếc Nouvo vào trong, Linh với con Bin xoắn xuýt ngay với nhau sau mấy ngày không gặp. Nó vẫn sán cô chủ ghê gớm.

Sau khi xả hết cơn lũ xong, Dũng quay lại mới biết mình với Linh đến. Vừa nhìn thấy Dũng thì Linh liền quay mặt đi, tay thì che miệng cười khúc khích. Chết rồi nhé, thằng này chưa kéo khóa quần. Mình cũng không nhịn được đành xin phép được cười vào mặt nó. Cả Hà cũng cười, nhưng khác với Linh là cứ nhìn thẳng vào đấy mà chẳng chớp mắt lấy một cái. Dũng thì vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, cho đến khi sờ tay xuống dưới mới phát hiện sơ hở. Xấu hổ nên vội kéo phéc mơ tuya két phải áo kêu phựt một cái. Lần này thì cả bốn đứa đều cười bay cả mái nhà.

- Tiên sư bố thằng Dũng lại đái bậy đấy phải không! Một tiếng hét lên trong đêm tối làm tất cả giật mình chạy vội vào trong nhà, để mặc mình cùng chiếc Wave hai màu.
- Thằng kia, mở cửa ra cho tao với! Không thì cũng phải thả Linh ra với tao chứ. - Mình hét lên.
- Em không ra đâu! - Linh ở bên trong đáp

Thấy bóng người nháo nhào lao đến nên mình ngồi lên xe, phóng bạt mạng mặc kệ chủ bãi vật liệu dù có đánh cả một công tơ nơ gạch để ném vào nhà Dũng thì cũng đáng đời nó. Phải sau một lúc khi Linh nhắn tin là ổn rồi thì mới mới dám vác mặt quay lại. Vừa đến nơi thì thấy thằng Dũng lấp ló ngoài cửa đứng đợi. Nó nhanh tay mở cửa rồi đẩy xe giúp mình vào trong nhà. Nhà Dũng chưa được 20m vuông nhưng bù lại thì có 3 tầng, đối với một đôi thanh niên sống thì thoải mái chán. Dũng nói rằng đây là nhà mẹ nó mua cách đây mấy năm để đầu tư, bây giờ chưa bán được nên khi nghe chuyện Hà sống cùng bạn hay bị mất đồ ức quá kéo về đây sống cùng.

Chỉ đảo mắt quanh thôi là biết hai đứa này lười đến thế nào. Quần áo vứt lung tung khắp nơi, trong phòng tắm thì treo toàn đồ lót của cả hai đứa cứ như giàn thiên lý bên ngoài hiên nhà. Bếp thì chất đống bát đũa lâu ngày chưa rửa, có là là khoảng nửa tháng là ít.

- Bọn tao đi suốt ngày, chỉ về để ngủ thôi.
- Tao thấy rồi, đúng là chỉ về để ngủ.

Tầng 2 là phòng của Dũng và Hà, mình chỉ mới liếc mắt nhìn vào bên trong qua cái khe cửa khẽp hừng hờ thì Dũng đứng chặn nước mặt nói.

- Phòng bọn mày ở trên kia, chứ ai cho nằm chung với vợ chồng tao.
Lên tầng 3 thì mình gặp Linh với Hà đang trải ga, chăn trên đó. Cái chăn thêu hình chim công cứ như là phòng tân hôn. Dũng phì cười vỗ vai mình nói.

- Cái chăn này ban đầu là của bố mẹ tao đắp sau khi rước cô dâu, giờ đã thành gái già về nhà. Trước đây bọn tao cũng phải đắp vì chưa mua chăn mới. Bây giờ thì đến lượt hai bạn tha hồ mà rúc rích trong đấy thủ thỉ với nhau nhé.

Thấy Linh đỏ mặt thì mình cũng chỉ biết đáp lại Dũng là “Mày đùa vui thật đấy”. Hà thì cứ cười khúc khích, tát yêu Dũng mấy cái rồi lôi nhau xuống phòng. Bây giờ thì chỉ còn mình với Linh. Lần đầu mình với Linh chung phòng với nhau mà cảm thấy bối rối quá. Dù mình với Linh đã luôn ở cùng nhau trong một mái nhà suốt nhưng ở trong phòng mà có cái đệm với chăn đắp thế này thì là lần đầu tiên. Phòng Linh ở cái nhà to đùng ngã ngửa kia thì mình đã một lần bước chân vào đâu. Có lần tò mò thấy Linh đi lên thì mình bám theo. Vừa mới khẽ đẩy cửa ngó vào thì giật bắn mình vì Linh ném bình hoa hay tấm gương nào đó treo trong phòng vào tường. Mình hãi quá chuồn thẳng mặc cho Linh gào thét đủ kiểu.

- Anh mệt thì nằm xuống đi, có phải chưa bao giờ ngủ với nhau bao giờ đâu. - Linh khẽ nói.

Phải rồi, mình với Linh khối lần mỗi đứa ôm một góc sofa mà ngủ ngon lành, có khi còn chảy cả nước dãi ấy chứ. Ôi, vậy là những ngày quen thuộc đang trở lại rồi.Vì không có giường nên mình với Linh kéo đệm vào góc tường, rồi chia đôi cái chăn chim công, dựa lưng vào tường kể cho nhau những chuyện đã xảy ra.

Linh còn một em trai nữa, nhưng đang ở nước ngoài học và do mẹ trông nom. Bố Linh không thích con gái và rất nghiêm khắc với em, bắt em phải làm theo ý mình, kiểu như là ăn phở phải nhiều hành như bố trong khi em không biết ăn hành. Mỗi lần như thế Linh đều nôn thốc nôn tháo ra bằng hết.

- Bố em đang chuẩn bị hồ sơ cùng những thứ khác để đứa em sáng Singapore học. Bố muốn em mai sau quản lý công ty của bố cho đến khi em trai em nó về thừa kế. Em không muốn đi và nghĩ đến viễn cảnh không được gặp anh nữa nên đã bỏ trốn đấy.
- Vậy bố em cũng ra đây để tìm em bằng được phải không? - Mình sửng sốt.
- Phải, anh cứ chuẩn bị tinh thần đi. Nếu bố mẹ mà tóm được anh đang ở với em thì chắc chắn anh sẽ làm bạn với cái xe lăn suốt đời.

Mình thở dài trước mọi việc đang diễn ra. Dù biết cái viễn cảnh ngồi xe lăn, rồi hút sữa thông qua một cái vòi chọc vào mũi mà Linh đang nói đến chỉ là đùa, nhưng mọi cái khác đều là thật và đang diễn ra rồi. Tất cả giống như một cuộn chỉ rối tung, rối mù dưới bàn tay của Linh. Mình nhìn em, cười và không nghĩ gì nữa cả. Linh đưa tay ra, định chạm vào má mình thì có tiếng đập cửa bên ngoài.

- Ông ơi, cho tôi hỏi cái!

Linh giật mình thu tay lại, giơ chân đạp bắn mình ra khỏi chăn. Hết đau chân rồi nên thích thể hiện đây. Đùa cái thằng Dũng này, mình biết ngay mà, nó thì có gì mà hỏi ngoài cái ý định kiểm tra tư cách của mình chứ.

- Mở cửa nhanh thế! Vẫn còn đóng bộ cơ à, vẫn chưa làm được gì phải không? - Dũng nhìn mình cười nhăn nhở
- Tao thích lúc nào chả được, chẳng qua là chưa muốn thôi. - Mình cũng một tấc lên giời với nó, nhưng nói nhỏ hơn nhiều.
- Thôi đừng bốc phét ông ơi! Hình như bồ mày chưa đủ 18 đúng không? Đụng vào là tha hồ bóc lịch trong nhà đá đấy. Thế nhé, tao hỏi xong rồi, té đây.

Dũng nhanh chân chuồn xuống tầng mà mình ức chế không làm được gì cả. Đàn ông, con trai ai cứ chăm chăm vào cái chuyện đấy như nó thì hỏng. Mình đóng cửa, nhún vai với Linh, em cũng cười vì Dũng rình mò bên ngoài.

- Bạn anh nó khốn nạn thế đấy em ạ. Đúng là có người yêu thì phải giấu kĩ tuyệt đối không cho mấy thằng bạn thân biết.
- Ai cho anh nhận vơ như thế hả. Em chỉ bảo là đang để ý đến anh thôi chứ đã đồng ý đâu. Người ta cũng đang có bạn trai rồi đấy nhé.
- Em biết anh hùng thật phải làm sao không?
- Là thế nào?
- Là phải đánh chủ giật hoa chứ sao.

Linh ôm bụng cười, trong khi mình ngồi xuống bên cạnh, giở chăn đắp lại định khoe với Linh là cũng đã bắt đầu đi giao thư từ mấy hôm trước rồi. Chưa mở mồm được thì thằng Dũng với Hà ở ngoài đồng thanh hét lớn.

- Hưng ơi! Đi ăn đêm đi!
- Mày đi chết đi! Mình vớ cái gối ném thẳng vào cửa kêu boong một cái.

Đang đêm ngồi tâm sự với gái mà hết lần này đến lần khác bị phá đám ức chế chẳng kém gì khi các đôi mới cưới trong đêm tân hôn bị bạn sang đòi tiền mừng vì cỗ chán. Mình bực tức lật chăn xông đến cửa, vừa mở ra thì đã thấy Dũng và Hà đã chuẩn bị sẵn để lên đường rồi. Bây giờ đã gần hơn 0 giờ 30 rồi, ăn uống gì này.

- Thiếu gì chỗ, hôm nay để vợ chồng tao mời cặp đôi mới cưới nhé. Mày với Linh chuẩn bị đi, bọn tao xuống trước đây.
- Nhưng Linh vừa ở Sài Gòn ra chắc vẫn mệt lắm.
- Em đi với, Hưng nói điêu đấy, em không sao cả. - Linh nói vọng từ trong phòng ra.
- Thế thì được rồi, nhanh nhanh xuống nhà em nhé.
- Chúc mừng, mày làm hỏng hết đêm tâm sự của tao rồi. - Mình nhăn nhó như con chó.
- Đó là ý định của tao mà, thôi đêm mai tâm sự bù cũng được. Có khi lại còn nồng nhiệt hơn.

Linh hồ hởi khoác áo của mình, rồi giục giã mình mau mau đi xuống nhà để ra đường ăn đêm. Trông Linh háo hức lắm, phải rồi em vẫn đang ở tuổi đi học thì làm sao mà được ra đường vào giờ này nếu như không ở đây được. Mà đã sống ở Hà Nội thì làm sao mà lại bỏ qua được cái thú vui này được. Thôi, cứ dẫn xe ra đi đã. Mọi chuyện cứ để đấy chứ có mất đi đâu đâu, đã vậy đi ăn còn không mất tiền nữa chứ. Mình, Linh, Dũng và Hà kéo nhau lên Tống Duy Tân ăn cơm gà rang với dưa muối, uống cả trà chanh lẫn nước gạo rang và nói đủ thứ chuyện chỉ có những đứa như bọn mình mới hiểu. Phải đến 2, 3 giờ sáng mới dựng nhau đứng dậy, chia đôi số tiền ăn và chỉ về nhà khi đã lượn lờ khắp phố cổ, hồ Gươm trong cái lạnh tê tái đầu đông của Hà Nội. Ở đâu đó vẫn còn phảng phất chút hương vị hoa sữa cuối cùng khi cả lũ đi qua.

Thời gian như ngừng trôi để từng đứa lưu giữ mãi khoảnh khắc yên bình này, để rồi ngày mai sẽ lại quay trở về với những vấn đề, áp lực vẫn chồng chất đấy chưa giải quyết được. Nhưng thôi, hãy cứ yêu và đắm chìm trong cảm giác khi yêu này đã nhé.



Chap 17:

Mình dậy trước Linh vì tiếng chuông báo thức của điện thoại. Đi ăn uống đến tận 4 giờ sáng mới về vậy mà 8 giờ sáng lại phải thức dậy đến công ty nhận thư hay đồ để chuyển phát rồi. Mắt mình lồi ra như hai cái chén. Khi mình dậy thì thấy Linh đang nằm nghiêng về phía mình, em ngủ rất say và mình chắc chắn rằng nếu có làm gì thì em cũng không biết. Hê hê. Vừa nhìn Linh vừa cười. Mình cũng chẳng hiểu sao mỗi khi ngắm Linh là tim mình lại đập loạn thêm một nhịp. Cái áo phông em đang mặc hơi rộng cổ nên khi em nằm lệch như thế nó hở gần mất một bên vai. Da Linh mịn và trắng nõn. Hic. Nhìn chỉ muốn cắn một phát. Mình đưa vuốt mấy lọn tóc đang rủ xuống trên mặt em, rồi kéo chăn đắp lại đi xuống nhà.

May mà sáng nay chỉ có 2 cái nên khoảng nửa tiếng là hoàn thành công việc. Một cái thì chuyển lên tận tòa nhà ở Hai Bà Trưng, còn một cái thì trong khu Linh sống trước đây. Đang chờ chủ nhà ra nhận đồ chuyển phát thì mình thấy hai chứ không phải một chiếc ô tô màu đen đỗ ở ngay trước cửa nhà Linh. Từ trong xe bố Linh bước ra. Một nhóm người mặc vest đen hay sơ mi cũng xuất hiện từ cái xe thứ hai. Tất cả đến đây chắc chỉ đều là tìm Linh về.

Mình vội kéo áo khoác lên tận miệng, chùm mũ và đội cả mũ bảo hiểm lại để không bị bố Linh nhận ra nếu bác ấy nhìn phía này. Từ bé đến giờ mình chưa nhìn thấy ai xấu trai như bố Linh. Lưng thì to như gấu còn cái mặt thì cứ bệu bệu như chó mặt xệ. Vì béo quá nên cũng chẳng nhìn rõ gáy nữa. Đầu như được lắp thẳng vào thân bằng keo dính. Nếu có thể thì mình sẵn sang khuyên bố Linh đi kiểm tra ADN xem Linh có phải con gái ông không mà nhìn hai bố con chẳng giống nhau một tí tị tì ti nào.

Đúng như mình nghĩ, những người đi theo bố Linh tản ra hỏi han xung quanh, có lẽ họ đoán Linh sẽ quay lại đây hoặc hỏi han về chính mình, đứa luôn dính đên Linh như mông với quần lót.

- Biên lai đâu để cô kí

Mình giật mình quay lại thì thấy, chủ nhà mở cửa, tiến đến từ lúc nào không biết. Cô này cứ chằm chằm nhìn mình và hỏi là có hay qua đây không. Thôi chết, mình cũng nhớ là thỉnh thoảng hay trêu con gái mới học lớp 5 nhà cô sau này có lấy mình không. Mình chống chế là chắc cô nhận nhầm người, ngoài ra cái giọng nhại eo éo của mình chỉ khiến cô nhanh chóng ký và nhận hàng rồi đóng sầm cửa lại thôi. Đang khi mình định thở phào thì một gã trong đám người kia đến gần chỗ mình hỏi han vài điều. Gã đeo kính đen giống như trong phim Men in black, cao hơn mình một chút nhưng bề ngang dầy như con hà mã. Nếu biết mình là đứa vừa ngủ cùng Linh chắc một cú đấm của gã là không đủ để thỏa mãn cơn thịnh nộ của bố Linh.

Mình cố gắng chấn tĩnh, giả vờ như đang kiểm tra lại danh sách trong khi tai dỏng lên nghe trộm.

- Phải tuần nay rồi tôi chưa nhìn thấy con Linh đâu cả. Thằng bạn nó cũng không. Mà từ khi ghét cái thằng đấy tôi nhìn ai cũng thấy giống nó, chẳng hạn như cái chú này này.

Men in black liếc mắt qua nhìn mình, lúc ấy run lắm nhưng mình vẫn cố tỏ ra bình thản như tỏ ra câm và điếc. Cái giây phút nguy hiểm đó chỉ kéo dài có vài giây, gã bỏ đi sau khi mà chẳng lịch sự cảm ơn chủ nhà đến một câu. Bố Linh và đám tay chân vẫn tiếp tục hỏi han xung quanh, còn mình thì ngay lập tức chuồn khỏi đây trước khi có ai đó nhận ra. Khi đi lướt qua bố Linh mình cứ tưởng đã bị phát hiện rồi, nhưng may mà mọi chuyện đã không xảy ra. Không bao giờ xảy ra là tốt nhất. Ấn tượng về mình trong bố Linh tồi tệ lắm, có lẽ con Bin còn có giá trị trong mắt bố Linh hơn là mình. Ít ra thì ông còn có thể tống con Bin vào hàng thịt chó và được một bữa rượu ra trò. Còn mình thì… Chỉ nghĩ đến việc đấy có thể là bố vợ tương lai thì đúng là thảm cảnh.

Về nhà Dũng thì vẫn thấy bất động như lúc mình đi. Con Bin cũng đã dậy chứ không nằm gọn một góc như lúc đi nữa. Thế là mình dùng khóa cột chiếc Wave vào ngay cái ổ của nó, đố đứa nào dám đụng đến đấy. Đi lên tầng 2 vẫn thấy phòng Dũng đóng chặt, vẫn chưa có dấu hiệu gì của bình minh với hai đứa này. Lên tầng 3 mình ngáp lên ngáp xuống hơn cả đứa nghiện. Nếu như không có cuộc gặp gỡ bất ngờ với bố Linh thì mình mắt mình đã trùng xuống và ôm một cây nào đó mà ngủ rồi. Vừa mở cửa khẽ gọi tên Linh thì mình phải chứng kiến một cảnh kinh khủng, vượt xa cả trí tưởng tượng của mình

Linh đang ôm Dũng, à không phải, thằng Dũng đang ôm Linh chặt cứng cứ như Linh là người yêu nó vậy. Trời ơi, nhìn thấy mà chỉ muốn xông vào giơ cả hai chân đạp vào cái mặt thằng Dũng. Biết ngay mà, đáng lẽ ra khi lúc nó nhìn chằm chằm chân Linh thì mình phải biết ngay chứ.

- Buông Linh ra ngay thằng kia. Dmm thằng khốn nạn

Mình nhảy lên giường đè thằng Dũng xuống, cứ cầm gối mà nện vào cái mặt đít của nó. Cả Linh và Dũng đều kêu toáng lên, kì lạ hơn nữa là thằng Dũng vừa hét lên “thôi thôi” mà cười như muốn rụng cả răng. “Mày cười chứ gì, được rồi bố sẽ nhét dép vào mồm mày xem mày còn cười được không”. Mình vớ lấy một đoạn chăn mà nhét vào mồm thằng Dũng Mình mặc kệ, cứ nện thẳng tay thằng mất dạy này cho nó chừa đã, cho đến khi quay sang Linh định hỏi sao em lại làm thế, có phải là nó cưỡng hiếp em không thì mình chết lặng.

Đó là Hà chứ không phải là Linh. Nhưng đây rõ ràng là tầng 3 mà. @@ 
Hà cười nắc nể khi thấy mặt mình thộn ra như vừa cầm nhầm xi líp của Hà. Bên ngoài cửa cũng có tiếng cười vang quen thuộc. Đây mới là Linh.

- Xuống khỏi người tao ngay con lợn! - Thằng Dũng hét toáng lên, nhưng trông nó vẫn nhăn nhở lắm.

Hóa ra tất cả hùa nhau chơi mình mới ác. Mình cũng chỉ biết cười hê hề, hỏi thăm mấy đứa đã ăn sáng gì chưa mà bảnh mắt đã bày trò dở hơi.
- Ơ hay! Như thế thì mới chứng tỏ tình cảm của anh dành cho Linh mới đáng đồng tiền bát gạo chứ. - Hà vừa đỡ Dũng ngồi dậy vừa cười.
- Thấy chưa Linh, bây giờ dù nó có làm gì em thì cũng không ân hận nữa nhé. Mẹ cái thằng, vì gái mà nện anh em ra trò phết. - Dũng cũng hùa vào.

Linh chỉ biết gãi đầu, gãi tai đáp lại còn mình thì thở phào nhẹ nhõm. Nói thẳng ra thì Thằng Dũng cứ thử cầm tay em mà xem thì mình sẽ làm gì với nó. Ai bày ra trò này cũng được, nhưng điều bại lộ ở đây là tất cả đã biết mình yêu Linh và quan tâm đến em nhiều đến như thế nào rồi. Mình bỗng mặt đỏ tía lia khi nghĩ như vậy, quay sang Linh thì thấy em cũng hơi bối rối, chỉ có cặp đôi Dũng và Hà đang say sưa diễn tả lại vẻ mặt ghen tức của mình khi nãy thôi. Chắc là hai đứa này vừa được mẻ cười xoắn cả ruột.

- Thôi, chuẩn bị đi ăn gì rồi ngủ tiếp thôi. Đến chiều tối lại lượn và ăn. - Dũng nói. - Có vẻ như cuộc sống của nó chỉ xoay quanh những điều như thế.
- Nhưng tao còn phải học nữa mà.
- Học cái cứt. Thi xong rồi thì nghỉ chờ Tết đi chứ đi học làm đếch gì. Tao là tao ghét nhất những thằng con ngoan trò giỏi.

Linh với mình ở lại gấp chăn màn rồi mới xuống. Bọn mình vẫn còn dư dả khi Linh chấp nhận đổi vé máy bay sang xe khách để ra Hà Nôi. Mình tự hỏi không lẽ Linh cũng dành tình cảm nhiều cho mình cũng chẳng kém hay sao? Lúc này mình cũng sực nhớ ra chuyện cần nói với Linh, đó là bố em. Nhưng nhìn nét mặt vui tươi của Linh thì mình không nỡ nói về lần chạm trán vừa rồi. Có lẽ nó sẽ làm biến mất những gì mình đang thấy lúc này ở em.

- Ê, sao nhìn gì mà ghê vậy. Em có mặc áo trễ cổ đâu? - Linh huých vai hỏi.
- Thì càng cố phải nhìn chứ sao. Mà biết anh nhìn gì mà hỏi, nhưng anh thích suy nghĩ của em.
- Đồ dở hơi. - Linh lại thụi mạnh vào lưng mình mấy cái.

Mình chỉ cười đáp lại. Ừ, không phải bận tâm đến bố Linh nữa. Dù gì thì để tìm một thằng đi cái xe lắp yếm hai màu ở Hà Nội này cũng khó lắm. Mà chắc gì chỉ có mình đi cái xe nổi bật thế, nên cứ yên tâm là còn lâu bố Linh và tay chân mới tìm đến mình.

- Em nghĩ là bố em đã ở ngoài này rồi. - Linh bình thản nói, còn mình thì giật mình.
- Sao em biết. Mà nếu bố em ra đây thì chắc gì đã tìm thấy.

Linh nhìn mình lắc đầu đáp.

- Anh chưa biết gì về bố em đâu, mà đây cũng không phải lần đầu tiên em trốn đi như thế này. Em sẽ không ở đây được lâu đâu, nếu như bố hay ai đấy mà tìm thấy bọn mình thì em không dám nghĩ đến viễn cảnh dành cho anh.
- Cho anh? Sao lại chỉ có mình anh là lãnh hậu quả, mà hậu quả như thế nào.
- Chẳng hạn như là anh sẽ bị bắt cời quần, rồi treo quần lên đâu đó. Trong khi mọi người sẽ xúm lại búng ấy của anh như búng trẻ con. - Linh cười lên cười xuống dọa

Mặt mình tái nhợt đi, không phải vì lời Linh nói đâu mà bởi vì chính mắt mình đã nhìn thấy bố Linh và đàn em đáng sợ như thế nào nên sẽ xảy ra một viễn cảnh khác. Có thể là cởi quần ra, treo mình lên cây chứ không phải treo quần rồi họ mới bắt đầu búng.

- Mà không có chuyện đấy đâu. Em sẽ qua chỗ khác ngay mà. Nhưng nếu mà bị thế thì anh có vì em mà vui vẻ không?
- Ừ, anh sẽ vì em nhưng không vui vẻ và thoải mái đâu? Chẳng thằng nào bị búng cái ấy mà vui được cả. - Mình nhăn mặt đáp.
- Hay là thả anh giữa cánh đồng, rồi đằng sau có mấy con chó to ụ của bố em đuổi đằng sau nhé. Không chạy nhanh thì có mà nát mông.
- Kiều gì cũng chết mà tại sao tất cả lại dành cho anh thế.
- Ai bảo anh thích đi theo em cơ. Mà em nhớ ra rồi nhé, anh còn ôm em nữa. Lần này thì chết anh.
- Ai chết mà chết vì cái gì. Bọn tao sắp chết đói rồi đây này. - Dũng từ dưới chạy lên nói. - Thôi đi ăn đi, có gì thì để tí nữa tính. Sống qua lúc này đã rồi hãng bàn đến chuyện chết.

Dũng nói đúng, cứ ăn và sống đã, chuyện gì đến thì sẽ đến, mà đã đến thì có chạy bán sống bán chết cũng không thoát được.
Trên đường đi ăn sáng, mình bâng quơ nói với Linh mấy lời

- Em này, dù có chuyện đi chăng nữa thì chỉ cần có em thôi anh cũng sẽ vượt qua hết.

Linh nói không hiểu rồi em thọc tay vào túi áo khoác mình và ôm chặt eo mình. Cảm giác cằm của em dựa nhẹ vào bên vai phải của mình ấm áp đến mức mình có để đâm ngay đầu vào cột điện mặc kệ cái xe hai màu bị vỡ tan yếm.

Có phải mình đang yêu không? Phải rồi… Mình đang yêu. Yêu lâu rồi là đằng khác…


TRANG CHỦ
Copyright © 2013 by Girl Xinh Việt Nam
U-ON
Textlink: tin tức game mobile